Chương 68: Ngọt

Vài chuyện xưa của tiểu bánh bao.

Thời gian: khi tiểu bánh bao lớn dần theo năm tháng

Địa điểm: bệnh viện, Lý Gia.

(1)

Ở phòng hộ lý của bệnh viện, Hạ Nhiễm mới sinh

không

lâu mở to mắt liền nhìn thấy Cố Tần Thần ngồi bên cạnh mình, nhìn



chằm chằm. Thân thể có chút đau,



chậm rãi nghiêng đầu hỏi: “Đứa

nhỏđâu”.

“Ở chỗ này, ngủ

thật

say giống em vậy”.

anh

nói

xong liền từ

trên

giường trẻ con bên cạnh bế lên

mộttiểu cầu

nhỏ

được bọc

thật

dày trong chăn đưa cho Hạ Nhiễm.

Đứa

nhỏ

có làn da trắng, bộ dáng mượt mà, nhìn nhìn liền

thật

giống quả bóng cao su. Hạ Nhiễm nhìn tiểu bánh bao mới sinh, nhịn

không

được nhếch miệng cười

nói: “thật

giống quả bóng cao su, vậy kêu là cầu cầu

đi, tên

thật

anh

từ từ nghĩ cũng được”.

Cố Tần Thần mấp máy miệng, nhìn hai người

một

lớn

một

nhỏ

trước mặt, gật đầu tán thành: “Được”.

Hạ Nhiễm cúi đầu chơi với đứa

nhỏ, con có mặt mũi tinh tế, trong trắng có chút hồng, căn bản

khônggiống hình dạng trẻ sơ sinh nên có.

thật

sự

khiến người ta vui mừng,

yêu

thích

không

nỡ buông tay.

Đột nhiên



nhớ tới

một

việc, ngẩng đầu hỏi

anh: “Con trai hay con

gái?”

Cố Tần Thần đưa tay sờ sờ tay con mình, lại áp tay lên tay vợ, khóe môi cong lên

nói: “Con

gái”.

Nghe thấy là con

gái, Hạ Nhiễm

không

nhịn được nhíu mày, vẻ mặt u oán nhìn đứa

nhỏ

trong tay: “Thảm rồi”.

Nghe



nói

như vậy, Cố Tần Thần híp mắt hỏi: “Em

không

thích con

gái?”

Sao

không

thích chứ? Từ đầu Hạ Nhiễm

đã

muốn sinh con

gái, có đứa

nhỏ

có thể cùng



mặc đồ đẹp giống nhau, có thể giúp con làm bím tóc, lại cùng dắt nhau

đi

dạo phố.

Có điều có lần





trên

mạng đọc được

một

câu,

nói

nếu làm mẹ, sinh con trai

sẽ

khiến chồng

yêuthương mình hơn

một

chút, sinh con

gái

thì

lại cùng con

gái

chia sẻ tình

yêu

của chồng.

Lúc đó



liền thề mình nhất định phải sinh con trai.

Có điều, ông trời

thật

là muốn



sinh tiểu tình nhân kiếp trước cho

anh

mà.



cúi đầu, nhìn Cầu Cầu trước ngực

đang

yên lặng thổi bong bóng, nội tâm vừa ưu sầu bây giờ lại

yêuthích

không

thôi.



vùi đầu hôn lên mặt con, còn

không

quên khen ngợi: “thật

đáng

yêu”.

Phụ nữ đúng là sinh vật có tính tình biến hóa phi thường.

Nhìn vợ mình vừa vui vừa buồn như vậy, Cố Tần Thần cũng

không

hiểu thế nào, bây giờ thấy



đã

mặt mày hớn hở cũng yên lòng hơn.

anh

nghịch nghịch tay

nhỏ

của Cầu Cầu: “Tên của Cầu Cầu liền kêu Cố Nhược Sơ

đi”.

“Nhược Sơ?”

“Ừ”.

“Có nghĩa gì?”

Người nào đó nhíu mày

nói: “Đoán mệnh

nói

không

sai”.

Hạ Nhiễm: “…”

Nhược Sơ, cuộc đời này chỉ như mới gặp.

Lúc Cố Tần Thần mới gặp Hạ Nhiễm,



cũng là

một

đứa

nhỏ

mới sinh tròn tròn thế này. May là, trong những năm tháng



dần lớn lên

anh

vẫn làm bạn, hơn nữa cuối cùng có có

một

Cầu Cầu giống như

côtrong đời.

yêu, như lúc đầu.

Có điều thâm ý này Hạ Nhiễm

sẽ

không



ràng, thế nên sau này khi Cầu Cầu lớn lên, kéo tay mẹ hỏi vì sao con lại có tên này, Hạ Nhiễm chỉ có thể chững chạc đàng hoàng trả lời: “Cầu Cầu, mẹ vốn

khôngmuốn

nói

với con, nhưng con

đã

có du͙© vọиɠ mãnh liệt muốn biết như vậy, mẹ đành

nói

cho con biết. Tên con, là ba con cho chú đoán mệnh đặt.

không

có nhiều ý nghĩa, chỉ là tốt thôi”.

Lúc đó Cầu Cầu vẫn chưa hiểu hết lời mẹ

nói

đã

bị ba kêu

đi

qua. Ba Cầu Cầu mím môi, ôm



nói: “Mẹ con

nói

rất đúng”.

(2)

Người ta đều

nói

con

nhỏ

bảy tháng ngồi, tám tháng bò, chín tháng biết

đi.

Tiểu Cầu Cầu có

một

người ba với chỉ số thông minh cao như vậy, mới bảy tháng

đã

học bò.

Lúc đó con bé ngồi

trên

thảm trải sàn chơi búp bê, lần đầu tiên dũng cảm buông tay ra, dùng lực xoay bắp chân, Cố Tần Thần

đang

ngồi

một

bên pha sữa cho bé. Dưới ánh mắt kinh ngạc của

anh,



bé duỗi hai tay ra, chống lên mặt đất, y y nha nha bắt đầu bò qua chỗ

anh.

một

bước, hai bước, đến bước thứ ba liền ngã sấp

trên

mặt đất.

Lúc đó, Cố Tần Thần rất nhanh liền bỏ bình sữa trong tay xuống, chạy tới trước mặt Cầu Cầu, ôm đứa

nhỏ

bay bay.

anh

hôn lên gương mặt

nhỏ

hồng hào của con vài lần, còn

không

ngừng khen ngợi: “Cầu Cầu giỏi quá”.

Tâm tình Cố Tần Thần kích động tới

không

biết nên

nói

gì, so với lúc Hạ Nhiễm mới sinh bé ra, Cầu Cầu khóc hu hu chào đời,

anh

vì lo lắng cho thân thể Hạ Nhiễm, tâm tình vui sướиɠ

không

mừng rỡ như lúc này.

anh

lại cho con bò lại

một

chút, rất sợ vừa rồi chỉ là ảo giác của

anh.

Sau khi Cố Tần Thần buông tay đứa

nhỏ

ra, bé vững vàng ngồi tại chỗ, cũng lúc lắc đùi chậm rãi bò tới chỗ Cố Tần Thần đứng đó

không

xa,

anh

ôm đứa

nhỏ

đi

từ phòng ngủ tới phòng khách,

đi

rất nhanh,

thật

giống như chạy chậm.

Cầu Cầu cũng rất phối hợp với tâm tình của

anh, biết điều ghé đầu vào vai cha, cánh tay

nhỏ

mềm dùng sức ôm lấy cổ cha, đôi mắt tròn chớp chớp hết nhìn đông lại nhìn thây, lại thấy có gì đó thú vị,

khôngngừng cười thành tiếng.

Hạ Nhiễm và La Xuyến

đi

châu Âu du lịch,

anh

cũng rất chờ mong báo tin tốt này cho vợ. Cố Tần Thần lấy di động gọi cho vợ, đầu bên kia mãi mới có người nhận điện thoại, giọng

nói

mơ màng của Hạ Nhiễm truyền tới: “A lô…”

Cố Tần Thần

không

khống chế được tâm tình kích động của mình, tay cầm điện thoại còn có chút run rẩy: “Nhiễm Nhiễm, Cầu Cầu biết bò rồi”.

Hạ Nhiễm ở đầu bên kia thấp giọng đáp lại

một

tiếng ừ.

“Cố tiên sinh,

anh

có biết cái gì gọi là sai lệch múi giờ

không?”

“Biết!”

Cố Tần Thần đáp lại

không

chút do dự, Hạ Nhiễm bật dậy từ

trên

giường: “Vậy hơn nửa đêm

anh

gọi điện cho em chính là để

nói

cho em biết đứa

nhỏ

biết bò?”

“Ừ”.

Sau khi Cầu Cầu sinh ra, bởi vì ngoại hình dễ thương và tính cách hoạt bát rất được Cố tiên sinh

yêuthích. Mà vì đứa

nhỏ

là con đầu của hai người, con vẫn do Cố Tần Thần dốc sức chăm sóc. Ngoại trừ việc cho con bú sữa mẹ là Hạ Nhiễm tự mình đảm nhiệm, còn lại chuyện lớn chuyện

nhỏ

gì của Cầu Cầu cũng do

một

tay Cố tiên sinh xử lý.

Đối với việc dần mất

đi

địa vị trong nhà, mà hai cha còn này càng lúc càng tương thân tương ái, Hạ Nhiễm

thật

sự

đã

sớm khuyên bản thân nhận mình.

“anh

đưa điện thoại cho Cầu Cầu, em giáo dục lại bé. CÒn chưa đủ tám tháng, ai cho tự chủ trương lén lút học tập bài mới”.

Cố Tần Thần: “…”

(3)

Mỗi

một

đứa bé trong quá trình trưởng thành đều thích hỏi

một

vấn đề, chính là: “Ba mẹ, con từ đâu tới?”

Lúc Cầu Cầu bốn tuổi, ngồi xếp bằng

trên

đùi cha mình, đôi mắt to hỏi câu hỏi này giống như

đang

hỏi

một

vấn đề thần kỳ mê người.

Cố Tần Thần xoa xoa mặt con

gái, vẻ mặt hiền hòa: “Con từ

trên

trời tới, mỗi

một

đứa trẻ đều là thiên sứ mà trời cao ban cho cha mẹ chúng”.

“Vậy con chính là thiên sứ

đi

lạc?” Cầu Cầu nghểnh đầu, giơ ra gương mặt bụ bậm,

không

tin nổi.

Cố Tần Thần gật gật đầu, tỏ vẻ khẳng định.

Cầu Cầu chớp chớp mắt,

nhỏ

giọng

nói: “Có điều,

anh

Tiêu

nói

con cũng giống

anh

ấy, đều do cha mẹ nhặt được ở thùng rác dưới lầu”.

anh

Tiêu trong miệng bé chính là con trai mà Tiêu Sơn và La Xuyến sau khi kết hôn được hai năm sinh ra, tên là Tiêu Diễm. Từ khi Cầu Cầu sinh ra, Tiêu Sơn thường hữu ý hoặc vô ý mà mang tiểu tử thúi của

hắn

qua đây cố ý tiếp cận Cầu Cầu. Lại còn mấy lần đề nghị đính hôn cho hai đứa

nhỏ, Hạ Nhiễm vậy mà lại vui vẻ đồng ý. Cố Tần Thần vô cùng

không

đồng ý, tâm tình của

anh

giống hệt như năm đó của Hạ Thế Hiên, có cảm giác củ cải trắng mình chăm sóc

thật

tốt bị heo ăn mất.

không

cần nghi ngờ, hẳn là Tiêu Sơn bị con trai

anh

ta truy hỏi nó từ đâu tới,

anh

ta lười tìm đáp án nên cứ

nói

dối là nhặt được từ thùng rác. Sau đó, con trai bảo bối của Tiêu Sơn vô cùng tin tưởng,

khôngchút nghi ngờ dẫn sai đường cho Cầu Cầu.

Kiềm chế tâm tình của mình, Cố Tần Thần lấy bộ mặt cha hiền nhìn con

gái

mình, lại hướng dẫn từng bước, hỏi bé: “Cha có từng lừa Cầu Cầu chưa?”

Cầu Cầu bĩu môi, ngẫm nghĩ

một

lát, lắc đầu: “Chưa từng, cha

sẽ

không

lừa Cầu Cầu”.

“Được”. Cố Tần Thần gật gật đầu, lại hôn lên trán bé: “Vậy con tin lời cha

nói

hay tin lời

anh

Tiêu

nói?”

“Này…”

Cầu Cầu nghĩ

một

lát, có điều

một

lát này

thật

lâu.

một

người là người cha trước giờ

yêu

thương bé, chưa bao giờ lừa bé,

một

người là

anh

Tiêu thường mang bé

đi

chơi lại thường đem món ngon cho bé, vô cùng khó để chọn ai bỏ ai.

Cầu Cầu suy

đi

nghĩ lại, chính là

không

có đáp án.

Lúc vẻ mặt bé buồn rầu, mẹ

yêu

liền từ trong bếp ra,

trên

người còn đeo tạp dề, trong tay còn cầm đĩa đồ ăn

đi

về phía hai cha con,

không

chút đếm xỉa

nói: “Đừng nghĩ nữa, con là do mẹ sinh ra?”

“Mẹ sinh con thế nào?” Tiểu Cầu Cầu càng lúc càng buồn rầu, nhìn bóng lưng mẹ, lại mím môi nhìn cha.

Hạ Nhiễm quay đầu, bỏ tạp dề xuống, ừ

một

tiếng

nói: “Giống như gà mái sinh gà con vậy”.

Thấy lông mày con

gái

nhíu lại

một

chỗ, Cố Tần Thần bế con

gái

lên

đi

về phía vợ, bỏ Cầu Cầu lên ghế, chuẩn bị giải thích, lại nghe thấy tiểu Cầu Cầu giật mình như giờ mới hiểu ra: “À, hóa ra trước kia con là trứng gà”.

Đối với lời này, Hạ Nhiễm chỉ yên lặng nhún vai, khóe miệng Cố Tần Thần giật giật.

(4)

Từ

nhỏ

Cầu Cầu

đã

bị bồi dưỡng như tiểu bá vương, trừ mẹ ra, cha là người vô cùng phục tùng bé.

Cha vô cùng

yêu

quý của bé từng

nói, cha

đã

nhìn bé và mẹ lớn lên. Bé hỏi cha, vậy tại sao mẹ

khôngkêu cha là cha?

Cha chỉ đáp, bởi vì cha của mẹ là ông ngoại của con.

Cha

nói, bé là ân sủng mà ông trời cho cha, mẹ là tim thịt mà ông bà ngoại cho cha. Cho nên, cha tin rằng,

trên

đời này, chỉ cần bé và mẹ muốn, cha

sẽ

dùng hết sức mình để đưa nó tới trước mặt hai mẹ con.



một

lần chú Tiêu Sơn và dì La Xuyến dẫn

anh

Tiêu tới nhà chơi, Cầu Cầu quấn quýt lấy

anh

kể chuyện xưa, hai người ngồi trong phòng màu hồng của Cầu Cầu, líu ríu

nói

cười.

Mãi cho tới khi qua giờ cơm chiều, nhà Tiêu Sơn chuẩn bị về, tính tình tùy hứng của Cầu Cầu liền nổi lên. Bé ôm đùi

anh

Tiêu, thân thể căn tròn giống như mèo, miệng ồn ào la hét muốn cùng

anh

Tiêu về nhà.

Tiêu Sơn thấy thế vui

không

nhịn được, liên tục gật đầu

nói: “Được được, chúng ta mang Cầu Cầu về nhà”.

Mặt Cố Tần Thần đen

đi, kéo cánh tay ngắn của con

gái

ra khỏi đùi con trai Tiêu Sơn, khiển trách: “Ăn

nói

lung tung”.

Tiểu nha đầu nghe thấy cha luôn hiền từ lại nghiêm túc như vậy liền òa khóc.

Tay

nhỏ

múa may, hai chân đập Cố Tần Thần, miệng còn

không

ngừng

nói: “Ba hư, con muốn

anh

trai”.

Người nào đó nhíu mày, kéo con

gái

từ mặt đất ôm lên, ôm vào phòng ngủ, đem cả nhà Tiêu Sơn ném cho vợ giải quyết.

Sau khi về phòng ngủ, Cố Tần Thần vỗ

nhẹ

lưng con

gái, vừa vỗ vừa

nhẹ

giọng an ủi Cầu Cầu: “Cầu Cầu

không

khóc, là ba hư”.

Mãi tới khi Cầu Cầu quên mất

anh

Tiêu, Cố Tần Thần rất vui mừng mang con

gái

vào phòng trò chơi cùng chơi.