Chương 21: "Anh đang ở dưới lầu nhà tôi sao?"

Hứa Ngư Sơ cẩn thận cắm chìa khoá vào lỗ khoá, còn chưa kịp vặn ổ, thì cửa đã bị mở ra.

Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng đang trên cao nhìn xuống mình của Thẩm Lạc Trí, đột nhiên chột dạ, "Anh."

Thẩm Lạc Trí mở cửa ra, bản thân dựa vào khung cửa, nhìn chằm chằm vào cô một lúc, "Đi đâu thế?"

".... Chỉ là cùng với Tư Hàm đi quanh quanh." Hứa Ngư Sơ giả vờ như không có chuyện gì mà đi vào nhà.

Thẩm Lạc Trí hừ lạnh một tiếng, đóng cửa lại.

Vừa bước vào nhà, Hứa Ngư Sơ đang muốn chuồn lên lầu, còn chưa đi được mấy bước, liền bị Thẩm Lạc Trí gọi đứng lại, "Đợi đã--"

Hứa Ngư Sơ lấy túi xách che đi vết thương ở dưới chân, khuôn mặt vô tội mà nhìn qua, "Sao vậy anh?"

Thẩm Lạc Trí bước nhanh đến trước mặt cô, kéo túi xách của cô ra, vết trầy xước trên chân liền lộ ra, mặc dù đã dán băng cá nhân, nhưng vết xước rất dài, còn có một số chỗ chưa che được hết.

"Chuyện này là sao?" Khuôn mặt của Thẩm Lạc Trí vô cùng khó coi.

"Là...." Hứa Ngư Sơ đang nghĩ sẽ bịa như thế nào. Nếu như cô nói mình gặp chuyện ngoài ý muốn ở bãi đậu xe, thế nào cũng dây dưa đến Thời Khâm.

"Hứa Ngư Sơ, bây giờ em có bản lĩnh rồi? Còn muốn gạt anh?" Đôi mắt lạnh lùng và tức giận của Thẩm Lạc Trí nhìn chằm chằm vào cô.

"Em không có!" Hứa Ngư Sơ oan ức hét lo lên, nhưng không nhịn được mà châm biếm, anh trai quá hiểu cô rồi, phải làm sao đây!

"Vết thương trên người rốt cuộc là như thế nào?" Khẩu khí của Thẩm Lạc Trí rất cứng rắn, "Ngoại trừ ở chân, còn có bị thương chỗ nào khác nữa hay không?"

Hứa Ngư Sơ lắc đầu, "Khuỷu tay có một chút, chỉ là một chút chút trầy da. Em không cẩn thận nên đã ngã xuống đất, vậy nên chân với khuỷu tay mới bị thương, đã xử lí tốt rồi."

Sợ anh ấy không tin, Hứa Ngư Sơ còn nâng tay lên để anh ấy nhìn vết thương.

Thẩm Lạc Trí căn bản là không tin lời nói của cô, khoé miệng có áp lực mà cong lên, "Cho em thêm một cơ hội nữa. Nếu như còn gạt anh, bây giờ anh liền đi kiểm tra lịch trình hôm nay của em."

"....." Hứa Ngư Sơ nhìn vào anh trai mấy giây, cuối cùng cũng thoả hiệp, "Thôi được, thật ra là thế này."

Cô vừa nói, Thẩm Lạc Trí vừa lấy hòm thuốc để kiểm tra lại cho cô, nếu như nghiêm trọng, thì liền đưa cô đến bệnh viện.

Hứa Ngư Sơ nói bảy phần thật ba phần giả, đem chuyện Thời Khâm dẫn mình "chạy trốn" còn có căn hộ đều giấu đi, chỉ nói lúc ngồi xổm với Hoàng Tư Hàm để phỏng vấn, đột nhiên gặp một đám người vô duyên vô cớ, đúng lúc Thời Khâm xuống lầu giúp đỡ, kết quả là gọi người nhưng không có ai trả lời, chỉ có thể thừa lúc mà chạy trốn.

Lần chạy qua chạy lại này tốn rất nhiều thời gian, nên mới về muộn.

Thẩm Lạc Trí nhìn vào cô, cau mày thật sâu, "Vậy sau khi kết thúc, sao em không gọi điện thoại cho anh? Hứa Ngư Sơ, gặp phải nguy hiểm thì phải thông báo cho anh đầu tiên, em không biết sao?"

Âm thanh của anh ấy đè nén bực tức, vừa tức giận vừa bất lực.

Thẩm Lạc Trí rất ít khi gọi cả họ lẫn tên của cô, mà lần này lại gọi một cách đầy đủ, vừa nghe là biết đã vô cùng tức giận.

"Anh~" Hứa Ngư Sơ tự biết mình đuối lý, yếu đuối gọi anh một tiếng.

Thẩm Lạc Trí cau mày, hừ lạnh một tiếng, "Bây giờ biết gọi anh rồi? Anh mà không gọi cho em thì có phải là em tính không về luôn hay không?"

Anh hít một hơi thật sâu, không muốn phát ra âm thanh quá lớn, sợ đánh thức ba mẹ, "Em là một đứa con gái, nửa đêm ra ngoài mà em không nói một lời cho đến bây giờ, có phải là em cảm thấy như thế rất ngầu không?"

"Em không--"

"Em không gì mà không, em là không găp chuyện, hay là không nói với anh? Lần này anh mà không hỏi em, em còn muốn giấu giếm? Lỡ như thật sự có người muốn đối phó em, thì em cảm thấy em có thể ứng phó sao? Thật sự xảy ra chuyện gì đó, em đã từng nghĩ đến hậu quả hay chưa!"

"Một lát nữa, em phải thành thật nói với anh, rốt cuộc là đã gặp người như thế nào, anh không tin, gây tội dưới mắt của anh mà còn có thể rút lui an toàn!"

Lời nói này của Thẩm Lạc Trí có chút hùng hổ doạ người, vừa nhìn đã biết là thực sự tức giận rồi.

Hứa Ngư Sơ mím môi, lúc này cũng đã phản ứng lại, bản thân thật sự là làm không đúng. Chắc có lẽ là do lúc đó quá chấn động, chỉ chìm đắm vào trong cuộc chạy trốn lãng mạn vào đêm khuya với người mình thích, đến mức đã làm tê liệt cả thần kinh của cô, khiến cho cô vô thức mà bỏ qua nguy hiểm tiềm ẩn.

"Xin lỗi, anh." Hứa Ngư Sơ vươn tay ra nắm lấy áo của Thẩm Lạc Trí, nhẹ nhàng lắc lắc, "Em thật sự biết sai rồi~ Lần sau, em nhất định sẽ càng chú ý an toàn hơn, sẽ chủ động báo cáo với anh!!"

Thẩm Lạc Trí gạt tay của cô ra, ngồi lại, nâng cằm lên nhìn cô, "Không có lần sau. Thêm một lần nữa, thì em xem anh sẽ xử lí em thế nào."

Hứa Ngư Sơ cam đoan bằng hai tay, "Em nhất định sẽ ngoan ngoãn!"

"Đặt anh thành người liên lạc khẩn cấp của em, em chưa đặt đúng không?"

Hứa Ngư Sơ vô cùng ngoan ngoãn mà gật đầu, sợ anh bới móc mà lại bổ sung thêm một câu, "Em thật sự không phải là không gọi điện thoại cho anh, lúc đó túi xách của em bị ném sang một bên! Không dễ dàng gì mới ra ngoài được, điện thoại còn tắt nguồn!" Hứa Ngư Sơ đưa điện thoại qua, "Anh xem, em bật sáng bây giờ mới có 3%."

Tiếng nói vừa rơi xuống, điện thoại của Hứa Ngư Sơ đột nhiên hiện ra trang cuộc gọi. Thẩm Lạc Trí nhìn thấy tên của người gọi hiện lên, liền lấy điện thoại đi.

"Anh?" Hứa Ngư Sơ cảm thấy anh ấy không thể giải thích được.

"Đến nhà chưa?" Thời Khâm ngồi ở ghế lái, đợi cô một lúc, cũng không nhận được tin nhắn của cô, nên nhất thời sốt ruột mà gọi điện thoại cho cô.

"Cậu nói xem?" Giọng nói cứng ngắt lại châm biếm của Thẩm Lạc Trí.

Ngay lập tức, âm thanh yên tĩnh xuống.

Không ngờ rằng là giọng nói của đàn ông, sau một lúc sững sờ, Thời Khâm rất nhanh đã phản ứng lại, là anh trai Thẩm Lạc Trí của Hứa Ngư Sơ.

"Thẩm Lạc Trí?" Anh trực tiếp gọi tên.

Thẩm Lạc Trí và anh cùng trường cấp ba, cùng một đại học, mặc dù cấp ba cũng qua lại một chút, nhưng lên đại học thì chuyên ngành tách biệt, cộng thêm ra ra nước ngoài trao đổi hai năm, cho đến bây giờ họ cũng không có qua lại riêng tư gì.

Thời Khâm chưa từng nghĩ đến, có một ngày họ sẽ đối thoại như thế này, càng không nghĩ đến, em gái của Thẩm Lạc Trí lại là Hứa Ngư Sơ.

Thẩm Lạc Trí cầm lấy điện thoại, trực tiếp bước ra ngoài cửa, Hứa Ngư Sơ muốn giành lại, nhưng đã bị chặn lại bằng một ánh mắt của Thẩm Lạc Trí.

Hứa Ngư Sơ cào tường trong không khí ngay tại chỗ, sao lại như thế này chứ!!

Cô cảm thấy mình xong rồi!

Cô không biết liệu anh trai có tức giận vì cô đã che giấu một phần sự thật hay không, hoặc là tức giận vì Thời Khâm đã kéo cô vào cuộc tranh chấp, mà bắt cô phải giữ khoảng cách với Thời Khâm.

Hứa Ngư Sơ nằm bò trên khung cửa, vò đầu bứt tai muốn nghe trộm xem là rốt cuộc anh trai đã nói gì với Thời Khâm, thế nhưng hiệu quả cách âm của nhà họ quá tốt, cô chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo của anh trai, thỉnh thoảng nói chút gì đó.

"Tại sao 3% pin lại có thể nói lâu như thế chứ!" Hứa Ngư Sơ nhỏ tiếng thì thào.""

Trong lúc chờ đợi, đột nhiên cửa mở ra, Thẩm Lạc Trí nhìn qua Hứa Ngư Sơ.

Hứa Ngư Sơ xám xịt mà đi theo.

Sau khi kiểm tra lại vết thương và tình trạng thương tích trên người của Hứa Ngư Sơ, xác nhận lại là không đáng ngại, Thẩm Lạc Trí mới trả điện thoại lại cho cô, thuận tay gõ lên đầu cô, "Nếu như còn có lần sau, thì em hãy đợi đấy."

Hứa Ngư Sơ giả vờ ngoan ngoãn trong giây lát, "Cảm ơn anh trai~"

Quay về phòng của mình, Hứa Ngư Sơ lập tức đi sạc pin, đợi qua vài phút, điện thoại mới khởi động lại.

Cô xem lại nhật ký cuộc gọi, anh trai cô lại nói chuyện với Thời Khâm gần mười phút!

Lại nhìn qua weixin, Thời Khâm đợi cô đến nhà chưa lâu thì liền hỏi cô đã đến hay chưa, vừa rồi lại gửi thêm một tin.

Hứa Ngư Sơ nghĩ lại, liền trực tiếp gọi cho anh, không ngờ rằng chưa đến mấy giây anh đã nhận.

"....." Hứa Ngư Sơ trong chốc lát, còn chưa biết nói gì, chỉ có thể lắp bắp một tiếng "Hi".

Thời Khâm ở bên kia ngược lại lại cười một tiếng, âm thanh trong trẻo trầm thấp truyền đến, "Đang làm gì?"

Hứa Ngư Sơ dựa vào ván cửa, thật thà trả lời: "Đang gọi điện thoại cho anh."

Thời Khâm nghe thấy câu trả lời này, bỗng cười ra tiếng, ngay cả bả vai cũng rung lên vài lần, giữa lông mày đều là ý cười, "Ừm."

Hứa Ngư Sơ đột nhiên phản ứng lại, dáng vẻ vừa rồi của mình có chút ngốc ngếch, thế là hắng giọng lại, hỏi anh, "Vừa rồi, anh trai tôi đã nói gì với anh thế?"

Chưa đợi anh trả lời, cô lại vội vàng hỏi: "Tính cách đó của anh trai tôi, anh đừng quá xem là thật... hơn nữa, hai người cũng quen biết nhau đúng không, chắc là anh cũng hiểu tính cách của anh ấy."

Mặc dù Hứa Ngư Sơ không nghe thấy hai người họ đã nói chuyện gì, nhưng dựa theo tính cách của Thẩm Lạc Trí, thì cô cũng đã đoán ra mấy phần. Cách xa nó một chút gì gì đó, nếu như cô thật sự có chuyện, anh ấy sẽ không bỏ qua cho Thời Khâm, thậm chí có thể là đã thăm dò chuyện của tối hôm nay.

"Không sao." Thời Khâm ở dưới anh đèn, cười dịu dàng, "Anh trai của cô rất quan tâm đến cô, cậu ta có nói gì thì cũng là chuyện nên làm."

"Anh đã quay về chưa?" Hứa Ngư Sơ tính toán thời gian, cũng đã hơn 20 phút rồi nhỉ?

Thời Khâm đang đứng ở dưới lầu nhà Hứa Ngư Sơ, nhìn vào ký hiệu biển số nhà màu đen trên bức tường thấp ngoài cửa, đôi mắt đã dịu dàng hơn rất nhiều trong đêm, "Một lúc nữa liền đi."

Vẫn luôn không thấy Hứa Ngư Sơ trả lời, nhà của cô lại ở ngay trước mặt, Thời Khâm không yên tâm liền xuống xe đi xem thử.

Hứa Ngư Sơ nghi hoặc "hả" một tiếng, đi ra ban công của phòng ngủ, quét mắt nhìn ra xa, vừa nhìn liền thấy người đàn ông cao lớn đang đứng dưới ngọn đèn đường.

Cô kinh ngạc mà mở to hai mắt, "Anh đang ở dưới lầu nhà tôi sao?"

Thời Khâm nghe thấy tiếng, vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Hứa Ngư Sơ đang đứng trên ban công. Cô đứng trong ánh đèn sáng rực và ấm áp, khoảng cách hơi xa, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng cơ thể của cô, và mái tóc xoăn đen động lòng người.

Anh sửng sốt trong giây lát, nhanh chóng vươn tay ra vãi hai lần với cô.

"!" Hứa Ngư Sơ lập tức quay người, "Anh đợi một chút."

Vừa nói vừa vội vàng cầm điện thoại xuống lầu, giày của cô còn chưa kịp đổi đã vội vàng chạy về hướng Thời Khâm. Tiếng thở gấp gáp và tiếng nhịp tim đập loạn, còn có tiếng bước chân rối loạn trộn lẫn vào nhau, tất cả đều mãnh liệt lại rõ ràng tuyên bố sự xung động của cô.

Đợi đến lúc cô đến trước mặt Thời Khâm, Hứa Ngư Sơ đã thở không ra hơi, l*иg ngực bởi vì hô hấp mà không ngừng phập phồng, cô đem theo hơi thở hổn hển, "Thời Khâm, tôi..."

Hứa Ngư Sơ hít sâu vài hơi, cố gắng bình tĩnh lại hơi thở, muốn mở miệng liền bị một cơn giận dữ đánh dứt, "Hứa· Ngư· Sơ."

"!" Hứa Ngư Sơ rụt cổ, quay đầu lại nhìn, không ngờ rằng Thẩm Lạc Trí còn nhếch nhác hơn cả cô, đi dép lê trong phòng tắm, tóc vẫn còn đang ướt, thoạt nhìn là nghe thấy tiếng động của cô mà vội vàng chạy ra.

"Anh."

Thẩm Lạc Trí liền trực tiếp xách gáy của cô vào trong nhà, trước khi đi còn lạnh nhạt mà lườm Thời Khâm một cái, cảnh cáo anh: "Không có chuyện thì đừng đến nhà tôi."

Dễ gây ra thị phi.

Hứa Ngư Sơ bị tóm vào nhà giáo dục hung dữ một phen, Thẩm Lạc Trí thậm chí còn không cho cô cơ hội để nguỵ biện. Nhưng hình như Thời Khâm vô cùng thấu hiểu, sau khi an ủi cô một chút cũng rời khỏi.

Lái chiếc xe thể thao màu hồng phấn của Thành Cương, ngón tay của Thời Khâm gõ vào vô lăng, thậm chí ngâm nga hát vào câu:"~ 123 nắm chặt tay, 456 ngẩng đầu lên~ 789 chúng ta cùng bỏ trốn đến mặt trăng~"

Nửa đường nhận được điện thoại của Đỗ Cảnh, Thời Khâm hỏi anh ta đã điều ra được chuyện gì rồi.

Đỗ Cảnh nói: "Không có gì có tác dụng cả, máy theo dõi ở khoảng thời gian đó cũng đã mất, thế nhưng một số người ở các lối ra khác của toà nhà Khuể Vân đã chụp được một số ảnh, nhưng không nhìn rõ mặt. Còn có, nhìn vào hệ thống giám sát lối vào, thì có lẽ bọn họ đã phân theo từng đợt để vào bãi đậu xe, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến."

"Bên cảnh sát đã điều tra ngay tại hiện trường, có phát hiện gì sẽ kịp thời thông báo."

Sắc mặt của Thời Khâm lạnh lẽo xuống, cân nhắc một tiếng, "Báo cáo văn bản này của anh hãy gửi cho tôi một tệp điện tử. À đúng rồi, anh cũng gửi cho Thẩm Lạc Trí một bản."

"Thẩm Lạc Trí?" Đỗ Cảnh bất ngờ, "Sao lại liên quan đến cậu ta rồi?"

"Cũng không hẳn." Thời Khâm cúi xuống, nhớ đến cuộc điện thoại hôm nay cùng với Thẩm Lạc Trí, "Sau này có tiến triển gì thì anh hãy kịp thời đồng bộ với anh ta, nếu cần cậu ta giúp đỡ thì cũng có thể nói với cậu ta."

"Nghe thấy khẩu khí này của cậu, nhanh như thế mà các cậu đã trở thành người một nhà rồi sao?" Đỗ Cảnh nói giỡn.

"Tạm thời vẫn chưa." Thời Khâm cũng cười.

Lúc Thời Khâm về căn hộ kia của Hứa Ngư Sơ, thì Đỗ Cảnh đã đợi nửa tiếng ở dưới lầu rồi, anh ta đã chuẩn bị xong quần áo mới và các vật dụng dự phòng, giao cho Thời Khâm.

Lúc Thời Khâm quay lại, phát hiện Thành Cương đã nằm trên sô pha ngủ thϊếp đi.

Động tác của Thời Khâm nhẹ nhàng, lấy tắm chăn mỏng đắp cho anh ta, bản thân thì đi tắm.

Trước khi cởϊ qυầи áo, Thời Khâm nhìn vào những chiếc băng cá nhân dễ thương trên mặt của mình, không nhịn được mà lấy tay chọc nhẹ vào, bản thân cũng cười lên.

Cảm giác mơ hồ, hình như cũng từng có người dán miếng băng cá nhân dễ thương này cho mình.

Kiệt sức và uể oải khi ngâm mình trong nước nóng, Thời Khâm phát hiện trên người mình vẫn còn đau nhức, chỉ là không còn loại cảm giác căng thẳng cao độ như lúc trước nữa.

Bây giờ khi thả lỏng, vết thương trên người bắt đầu đau nhức, nhưng lúc nhìn vào vết thương, anh lại cười lên.

Hình bóng hôm nay anh dẫn theo Hứa Ngư Sơ chạy loạn xạ trong hầm gửi xe, vẫn còn hiện rõ trước mắt anh.

Thời Khâm vừa đánh bong bóng trong bồn, vừa rơi vào hồi tưởng.

Cổ tay của Hứa Ngư Sơ rất mỏng, lúc anh kéo cô chạy về phía trước, cảm thấy tất cả mọi thứ dường như đã chậm lại.

Ánh đèn ở lối ra mờ ảo lại đong đưa, mà hai người họ, lại đang chạy trốn trong không gian ẩm thấp. Tất cả những người đang đuổi theo bọn họ, vả cả những phương tiện có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, đều trở thành phông nền mờ nhạt.

Cuộc sống la hét và tiếng bước chân hoảng loạn, đều bị bọn họ bỏ lại ở phía sau lưng.

Thời Khớ nhõ rõ, lúc mình nghiêng mặt qua nhìn Hứa Ngư Sơ, cô đúng lúc cũng ngẩng đầu lên.

Ánh đèn trần sáng của hầm gửi xe vô tình chiếu vào khuôn mặt của cô, khiến cho đôi mắt đen láy kia giống như một chùm pháo hoa sáng lấp lánh. Mái tóc dài xoăn của cô khẽ đung đưa theo tư thế chạy, lúc quay đầu lại, những sợ tóc lưa thưa ở thái dương đang phả vào khuôn mặt của cô, cô nhìn qua mình mà cười toả sáng. Một loại sức sống bùng lên từ mặt đất đã nảy nở trong lòng của cô, Thời Khâm cảm thấy, cảnh tượng đó, cô xinh đẹp đến mờ ảo lại động lòng người.

Giống như có thể ngửi thấy mùi hương hoa ở trên người của cô, hương thơm này ngàng càng ngào ngạt, giống như là thật sự ngửi thấy vậy.

Thời Khâm cúi đầu ngửi mùi sữa tắm trong tay, mùi thơm của trái cây, giống như mùi ở trên người của Hứa Ngư Sơ.

Anh còn cẩn thận nghiên cứu sữa tắm và dầu gội đặt ở bên cạnh, chúng là cùng một nhãn hiệu, giống y đúc với mùi hương mà cô dùng thường ngày.

Đột nhiên, Thời Khâm lại có ảo giác kỳ diệu và không thể dằn lòng được, anh cảm thấy cả phòng tắm đều là hương vị của Hứa Ngư Sơ, anh nhanh chóng rửa sạch lớp sữa tắm trên người, chuyển nước nóng thành nước lạnh, nhanh chóng tắm rửa.

Sau khi tắm xong, anh lại mở cửa sổ của phòng tắm, để bay mùi ra ngoài. Lúc đang chuẩn bị ra ngoài, lại do dự một lát, sau đó nhanh chóng cầm sữa tắm và dầu gội mang đi.

Anh liếc qua nhìn Thành Cương đang ngủ say mê trên sô pha, nghĩ một lát, vẫn là không gọi cậu ta dậy.

Đợi đến lúc cuối cùng cũng được nằm trên giường, Thời Khâm lại cảm thấy thế nào cũng không đúng. Không biết có phải là bản thân đã quá nhạy bén rồi hay không, Thời Khâm luôn cảm thấy ngay cả chiếc ga trải giường này, cũng có hơi thở nhàn nhạt thuộc về Hứa Ngư Sơ.

Luôn cảm thấy bản thân bị hơi thở này quấn lấy, không thể thoát ra được.

Thời Khâm liên tục lật người không thể ngủ được, thậm chí còn có cảm thấy hơi nóng.