Chương 13:《Bỏ trốn đến Mặt Trăng》

Hứa Ngư Sơ đang ngồi biểu diễn ở một góc trên sân khấu thấp, chùm sáng từ trung tâm sân khấu chỉ vây lấy cô, làm cho cả người cô giống như là một vầng hào quang.

Mái tóc xoăn đen chuyển động theo cùi chỏ đánh vào chũm choẹ và đầu trống, với một lay động nhẹ, thỉnh thoảng đầu và cổ sẽ hơi nghiêng sang một bên, lộ ra khuôn mặt nghiêm túc với đôi mắt đang cụp xuống.

Ánh sáng vừa đến, cô giống như bị bao phủ bởi một sức hút khó tả, có một loại sức mạnh mê hoặc.

Thời Khâm sững sờ ngay tại chỗ, ngay cả hô hấp cũng bởi vì người này mà chậm lại.

Khi bài hát đến điệp khúc cao trào, tiết tấu và giọng ca cũng đều hồi hộp hơn, động tác của Hứa Ngư Sơ cũng dần nhanh hơn, tiếng trống gắn bó mật thiết với giọng ca. Toàn bộ động tác đều trôi chảy mượt mà, đặc biệt là phần cánh tay cầm, lưu loát trôi chảy lại vô cùng xinh đẹp.

Thời Khâm phát hiện, cô tập trung nghiêm túc, có một sự kiên trì cứng đầu trong sắc mặt của cô, không giống cảm giác khi cô khóc nức nở trên vai của mình ngày hôm đó.

Cô giống như là một chiếc hộp mù mịt với nhiều khuôn mặt, khiến cho người khác có thể nhìn thấy chỗ khác người thường của cô.

Giống như hiện tại.

Tiếng hát dần dần dừng lại, Hứa Ngư Sơ dùng một cây bút xinh đẹp gõ vào chũm choẹ, cô đặt dùi trống xuống, mỉm cười nhìn về hướng của Lý Thiến, nhưng lại không cảnh giác nhìn thấy một nhóm nhân viên công tác đang vây một vòng tròn đứng xem, cùng với một người đàn ông tài năng xuất chúng đang đứng chen lẫn ở giữa.

Đột nhiên đối mắt, khiến cho hai người có chút trở tay không kịp. Khoảng khắc này dường như được kéo dài vô tận, cảm giác run rẩy như điện giật truyền đi khắp các đường máu trên cơ thể.

Thời Khâm chỉ cảm thấy loại cảm giác này vừa kỳ lạ vừa mới lạ, so với thiết thực càng khiến cho người khác cảm thấy tê dại hơn.

Hứa Ngư Sơ vừa dừng, Lý Thiến liền dẫn đầu vỗ tay, bảy tám người xung quanh cũng vui vẻ vỗ tay, ngay cả Vũ Chấn cũng tham gia vào cuộc vui, vừa vỗ tay,vừa hô, "Giấu cũng kỹ quá đó, tôi thậm chí còn không biết cô lại chơi trống giỏi đến như thế!"

Âm thanh này khiến cho Hứa Ngư Sơ tỉnh táo lại, bước xuống từ vị trí đang đứng, cười một cách hào phóng: "Chỉ là tuỳ tiện đánh chơi thôi. Sao mọi người đều chưa về thế?"

Ánh mắt của cô di chuyển đến khuôn mặt của Thời Khâm.

Trong mắt mang theo ý cười, ánh sáng giống như những vì sao, khiến lòng người thăng trầm, Thời Khâm chỉ cảm thấy nhịp tim còn sót lại trong l*иg ngực đập nhanh kỳ lạ lại khiến cho người khác cảm thấy lúng túng.

Vũ Chấn cười ha ha tiếp lời, "Tôi đang xem để chọn bối cảnh, Thời Khâm thì đến để lấy đồ, không ngờ rằng đúng lúc bị chúng tôi nhìn thấy. Sơ Sơ, nếu như biết cô biết chơi cái này, thì đã cho cô bộc lộ tài năng từ lâu rồi! Có phải không Thời Khâm?"

Trái tim của Thời Khâm đập thình thịch "ừm" một tiếng, suýt chút nữa quên mất mình đến để tìm đồ.

Anh liếc qua nhìn Hứa Ngư Sơ, có chút không tự nhiên liền di chuyển, sau đó anh đi về phía bục thấp phía trước, đúng như dự đoán tìm thấy một túi giấy ở góc bên phải dựa vào tường.

Đoán là tổ đạo cụ không để ý nên đã sử dụng túi giấy này giống như vật trang trí, còn để một số quần áo cũ ở phía trên.

Nhìn thấy Thời Khâm ở đây, Lý Thiến nhìn qua Hứa Ngư Sơ một cách đầy ẩn ý, sau đó mỉm cười đề nghị, "Tôi thấy mọi người đều đang có hưng phấn, hay là Sơ Sơ, em chơi thêm một bài nữa đi?"

Đề xuất này được mọi người nhất trí tán thành, ngay cả Vũ Chấn cũng hô lên, "Đúng vậy đó, Sơ Sơ chơi thêm một bài nữa đi! Nếu cô không muốn đánh, thì chơi những nhạc cụ khác hay ca hát cũng đều được!"

Để cô biểu diễn ở trước mặt Thời Khâm...

Hứa Ngư Sơ bất chợt nhìn qua Thời Khâm, có chút khó xử mà nói: "Cũng muộn rồi, hơn nữa một mình tôi đánh trống cũng chẳng có có nghĩa gì."

Quan trọng nhất chính là, ở trước mặt Thời Khâm giống như là mùa rìu qua mắt thợ vậy đó.

Trái tim nhỏ của Hứa Ngư Sơ đang điên cuồng cào tường.

Những lời này vừa đúng lúc là lý do trợ giúp của Lý Thiến, "Ấy! Vừa đúng!"

Cô ấy nhìn qua Vũ Chấn hùng hồn nói: "Không phải Thời Khâm ca hát rất tốt sao! Cùng với Thời Khâm thì thế nào?"

"Cái này được, cái này được!" Vũ Chấn liên tục gật đầu, "Hai người hợp tác một bài đi! Cứ xem như là chúc mừng ngày đầu tiên khai máy vậy!"

Những người khác cũng đang reo hò.

"Hát một bài nào! Một bài nào!"

"Sơ Sơ lão sư chơi một bài đi! Chúng tôi không buồn ngủ!!"

"Hôm nay Thời Khâm lão sư hát rất hay, lại hát thêm một bài nữa đi!"

"Đến đi! Đến đi mà!"

Hứa Ngư Sơ sửng sốt, không ngờ đến chuyện sẽ phát triển như vậy.

Thời Khâm cầm lấy túi giấy cũng ngạc nhiên trong chớp mắt, thế nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại, nhìn thấy mọi người mong đợi như vậy, nhìn qua Hứa Ngư Sơ cười rạng rỡ và nhiệt tình, nóng lòng muốn thử mà trao đổi với cô, "Lòng tốt khó có được, hay là hát một bài?"

Nụ cười này thật chói mắt, Hứa Ngư Sơ theo bản năng mà gật đầu.

.....

"Cô có thích, hay là muốn hát không?" Ngũ quan sắc bén kia của Thời Khâm, nhìn vào cô.

".... Đều được." Hứa Ngư Sơ liều mạng véo vào đùi, muốn cho mình tỉnh táo hơn, cô phát hiện não căn bản là không thể suy nghĩ được.

Thời Khâm cũng không có ý kiến hay ho nào, ngước mắt về phía những người khác, "Mọi người có bài nào muốn nghe không?"

Lý Thiến nhanh tay nhấp vào một bài hát, "Không thì《Bỏ trốn đến Mặt Trăng》đi? Rất thích hợp với hay người."

《Bỏ trốn đến Mặt Trăng》

Hai người đều chấn động.

Lý Thiến lại chậm rãi bổ sung thêm một câu, "À, ý của tôi là, vừa đúng là nam nữ hợp xướng, còn có bộ trống và đàn ghi-ta, chỗ chúng ta đều có. Thời Khâm, cậu có biết đàn ghi-ta không?"

Thời Khâm "ừm" một tiếng, khoé môi của anh có chút cứng ngắc, nắm lấy má một cách không tự nhiên, hỏi Hứa Ngư Sơ, "Cô muốn chơi trống, hay là đàn ghi-ta?"

Ánh đèn trong căn nhà gỗ chiếu vào mặt anh, luôn cảm thấy vẻ mặt của anh dịu dàng hơn rất nhiều, Hứa Ngư Sơ hơi nhướng mắt lên nhìn anh, "... Chơi trống đi."

Chủ yếu là vì chưa từng thấy anh đánh ghi-ta.

Muốn xem dáng vẻ khi anh đánh ghi-ta là như thế nào.

Thời Khâm gật đầu, quay lại đi lên sân khấu thấp điều chỉnh thiết bị.

Đèn chiếu sáng trên trần nhà không biết là do ai bật lên, vốn dĩ đèn màu mới tắt, chỉ có một tia sáng trên sân khấu, giống như một quán rượu mơ hồ vào giữa đêm khuya.

Đột nhiên, Hứa Ngư Sơ cảm thấy mình đã rơi vào câu chuyện do chính mình xây dựng.

Thậm chí còn lãng mạn hơn chính câu chuyện.

.....

2 giờ sáng, ánh trăng sáng bên ngoài ngôi nhà gỗ, chiếu vào một góc tường qua ô cửa kính không mấy sáng sủa.

Hứa Ngư Sơ ngồi phía trước bộ trống, khi cô ngẩn đầu lên nhìn qua Thời Khâm, phía sau lưng anh là vầng trăng sáng trên cao, anh đứng dưới ánh đèn, hình bóng cao lớn tài năng xuất chúng, đôi lông mày đậm trong một căn nhà hàng mờ mịt mờ ảo như thế này, vô cùng xâm lăng.

Đây mới là sự khác với Tô Thương Khuyết trong kịch bản, mà nó chỉ thuộc về biểu diễn của riêng Thời Khâm.

Ngang ngạnh, ương bướng, lại tuỳ ý công khai.

Khiến cho nhà hàng cũ tràn đầy câu chuyện này, cảm thấy một loại sức sống đột phá.

Bởi vì người biểu diễn chính là hai người họ, nên dàn trống đã được di chuyển đến phía trước sân khấu, cô và Thời Khâm phân biệt chiếm phần trước sân khấu.

Cô nhìn thấy anh ngồi trên chiếc ghế, giữa chân đặt một cây guitar acoustic, anh gảy một vài dây để sửa cao độ, nhìn qua Hứa Ngư Sơ, dùng ánh mắt để hỏi cô đã chuẩn bị xong chưa.

Hứa Ngư Sơ gật đầu, sau khi anh gảy dây, Hứa Ngư Sơ theo đầu trống để bắt kịp tiết tấu. Sau nửa nhịp thứ tám, giọng hát trầm thấp và mềm mại của Thời Khâm từ từ vang lên.

"~Em quả thực là một tên trộm vừa nhân tâm lại vừa nhanh tay~ Lại nỡ lòng trộm mất trái tim, hơi thở và tên của anh~"

Câu tiếp theo là đến lượt của cô rồi.

Hứa Ngư Sơ cảm thấy tay của mình đang run lên, cả người đều căng thẳng đến mức tim muốn nhảy ra ngoài, ngay khi vừa mở miệng, cổ họng của cô đã thắt lại.

"~Anh mới là hung thủ đã bắt cóc em~ Khiến cho kẻ ngồi phía sau xe là em theo cơn gió ~ mà thổi mất đi sự bình dị~"

Giây phút vừa hát ra, khuôn mặt của Hứa Ngư Sơ trong chốc lát đều đỏ cả lên, cô căng thẳng đến mức giọng hát trở lên trầm lại, âm cuối vẫn còn run, liền trực tiếp lạc điệu.

Nhưng Thời Khâm ngược lại đã quay đầu sang, nhẹ gật đầu theo tiết tấu của cô, có một nụ cười trên đôi mắt đen nháy, ánh mắt nhìn trực diện giống như là một thanh kiếm điện, khiến cho trái tim của Hứa Ngư Sơ tê liệt, ý thức có chút hỗn loạn.

Càng không nói đến, đây là một bản tình ca dịu dàng, anh hát hoàn toàn không giống với tính trầm bổng của bài《Thoát khỏi nguy hiểm》khi quay phim, nhiều hơn mấy phần dịu dàng, ít đi mấy phần đắng chát.

"~Trên địa cầu này mỗi ngày đều có đến năm tỷ người bỏ lỡ nhau~ Thật may mắn làm sao lại cùng được với em ngắm các ngôi sao đang tranh thủ tình cảm~"

Hứa Ngư Sơ hít một vài hơi thật sâu, bình phục lại nhịp tim đang đập loạn của mình, nhìn chằm chằm vào mắt anh một lúc, đi theo tiết tấu của anh, nếm thử cảm giác buông lỏng chính mình.

"~Thời khắc này~ Em sẽ không hỏi là tại sao~"

Đoạn tiếp theo chính là hợp xướng, Thời Khâm hơi nghiêng đầu qua hướng của cô, ánh mắt tập chung nhìn vào cô, nhẹ nhàng hoà âm với cô.

"~Cũng sẽ không đoán giữa hai con người, giữa hai trái tim, có điều gì khác biệt~"

Đoạn tiếp theo, hai người cùng nhau gật đầu, cùng nhau hợp xướng.

"~Một hai ba nắm chặt tay~ bốn năm sáu ngẩng đầu lên~ bảy tám chín chúng ta cùng nhau bỏ trốn đến mặt trăng, để cho đôi chân chúng ta tự do bay trên không~ để chúng ta cùng cảm nhận, sự vô tư đó~ là cảm xúc của ánh trăng hồn nhiên~"

Phối hợp hợp âm giữa đàn ghi-ta của Thời Khâm và tiếng trống của Hứa Ngư Sơ rất tốt, đặc biệt là trong lúc hợp ca, Thời Khâm cố ý đưa Hứa Ngư Sơ ổn định lại giọng điệu.

Hứa Ngư Sơ cũng đã tìm thấy tiết tấu bình thường của bài hát, cũng không căng thẳng như thế nữa.

Thế nhưng cũng rất căng thẳng.

Trong nửa phần sau của bài hát, Hứa Ngư Sơ đã thành thạo hơn rất nhiều, phối hợp với Thời Khâm cũng tốt hơn.

.....

Lý Thiến giơ lên thoại về phía sân khấu, khuôn mặt mỉm cười giống như là một phụ huynh. Thời khắc cao quang này, cô phải quay lại cho Sơ Sơ.

Nhưng không ngờ đến, cô còn chưa quay được bao lâu, liền bị đạo diễn Vũ Chấn giật mất.

Vũ Chấn sợ lời nói sẽ làm ảnh hưởng đến bầu không khí, liền trực tiếp cho cô một ánh mắt, ông muốn làm đạo diễn cho MV hiện trường này.

Bầu không khí này, sức kéo này... bệnh nghề nghiệp của Vũ Chấn lại tái phát rồi, không kịp lấy thiết bị, liền trực tiếp giật lấy điện thoại để bắt đầu quay.

Dưới ánh đền mờ ảo, ánh mắt hai người chạm nhau, dưới bóng tối dâng trào nỗi lòng mà chỉ có con tim mới biết được.

Hứa Ngư Sơ cảm thấy nhịp tim của mình như muốn nổ tung, nhất là khi ánh mắt rơi vào người trước mặt này, anh tình cờ cụp mắt xuống, mái tóc đen mảnh xẹt qua lông mày, khi khẽ nhếch môi lên cười, khí thế lạnh lùng vừa ngầu lại có một tầng lớp dịu dàng đó, khiến cho người khác phải phát cuồng, muốn hò hét lên.

Anh vẫn hát với giọng trầm thấp như cũ--

"~Nhìn mặt trăng kia giống như đôi mắt của bầu trời đêm~ đang lặng lẽ chăm chú quan sát đôi ta~ và hành tinh náo nhiệt của chúng ta~"

Hát--

"~Đến gần em lại chẳng hiểu vì sao đôi ta cứ ngập ngừng không nói~ để mặc cho nhịp tim như ngọn lửa cháy rực đang lan rộng ra~"

Hát đến câu này, Thời Khâm theo bản năng mà nhìn qua Hứa Ngư Sơ, đối phương cũng đang nhìn mình. Giống như bị thiếu cháy cả người, tay của anh hoảng loạn, gảy sai một sợi dây, nhưng may mà không có ai nghe ra.

Dần dần đã đến đoạn cuối của điệp khúc, Thời Khâm cảm thấy tâm trí của mình như bị nguyền rủa bởi lời bài hát, nhưng không biết từ lúc nào, nhịp tim của anh cũng giống như ngọn lửa đang cháy rực.

Căn bản là không thể kiểm soát.

Anh nhanh chóng quay đi, thu lại tầm mắt, nhưng lại giống như lời bài hát kia, nhịp tim, hô hấp và tên của mình đều đã bị trộm đi mất.

Với hợp âm cuối cùng và trống rơi xuống đất, anh không nhịn được mà liếc nhìn qua người kia.

Lần này, ngay cả tim của bản thân cũng đều run lên rồi.