Chương 12: Liệu đá có thể nở hoa?

Cảnh quay này cũng xem là thuận lợi, ngoại trừ phần trước Thời Khâm hát sai lời, và một số chi tiết nhỏ bởi vì là cảnh quay đầu tiên nên chưa được xử lý kỹ càng, còn lại cũng xem là thuận lợi.

Ngược lại nữ chính La Tiếu Hội, trong lúc diễn Vu Kha Diên, vẫn có chút chưa tiến vào trạng thái. Có lẽ là do thiếu cảnh đệm đầu của cô ấy và gia đình bản xứ, nên đã nhập vai chậm hơn rất nhiều.

Đạo diễn Vũ Chấn lại là một người cầu kỳ như chi tiết hoá, vậy nên đợi đến lúc thu công, đã là rạng sáng.

Sau khi các diễn viên lịch sự nói lời chào liền rời đi, bọn họ cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức và điều chỉnh trạng thái, đặc biệt là La Tiếu Hội, sáng sớm ngày mai cô ấy còn có cảnh đối đầu với "người trong nhà".

Mà Thời Khâm diễn Tô Thương Khuyết, các cảnh quay vào đầu buổi tối khá nhiều, nên có thể ngủ lâu hơn một chút.

Sau khi kết thúc, Hứa Ngư Sơ đang đứng ở một bên để giúp đỡ dọn dẹp.

Lý Thiến là nhà sản xuất điều hành cũng cần phải ở lại để giải quyết một số vấn đề, vậy nên sau khi nhìn thấy khởi đầu thuận lợi của đêm đầu tiên, cũng xem như là cảm thấy nhẹ nhõm.

"Không phải là em không biết." Lý Thiến đi đến bên cạnh cô, "Trong giới đều có chút mê tín, khai máy ngày đầu tiên thuận lợi là rất quan trọng!"

Hứa Ngư Sơ cười cười lắc đầu: "Tử bất ngữ quái lực loạn thần*, bình thường chị mạnh mẽ vang dội thế nào, mà sao vẫn còn tin vào chuyện này cơ chứ."

*Không nói chuyện quái lạ, bạo lực, phản loạn, thần linh.

Lý Thiến liền nói cô còn quá trẻ, "Em cũng nói rồi đó, tử bất ngữ quái lực loạn thần, lòng kính nể vẫn nên cần."

Hai năm trước Hứa Ngư Sơ vẫn còn chưa gia nhập vào giới, Lý Thiến đã tham gia vào một bộ phim, thế nhưng lại thường xuyên xả ra chuyện kì lạ. Hoặc là diễn viên xảy ra vấn đề, hoặc là lúc đó có thiên tai xảy ra... nói tóm lại, vừa mới quay phim liền xảy ra chuyện.

Sau đó đạo diễn dẫn người sáng tạo chính của đoàn phim đến chùa Linh San để lễ thần và cầu phật, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, tự nhiên mà thuận lợi, ngay cả xếp hạng phát sóng và dư luận cũng phản công.

Dù sao, từ lần đó cô ấy đã cảm thấy, nói đến quỷ thần, thà tin là có chứ đừng tin là không.

-

Hứa Ngư Sơ cười lên, không nói gì, thận tay cầm lấy mấy chiếc ghế đi về phía ngôi nhà gỗ. Nhìn thấy cô muốn đi, Lý Thiền liền nhanh chóng đi theo.

Lúc gần đến lối vào của ngôi nhà gỗ, Lý Thiến nhìn qua gò má của Hứa Ngư Sơ, đầy ẩn ý nói: "Lúc nãy có phải là em đã quá thẳng thắn rồi hay không."

Hứa Ngư Sơ dừng bước lại, nhìn nghiêng qua đối diện với cô ấy, sau một lúc trầm mặc, "ừm" một tiếng, "Không phải mọi người cũng đều như thế sao."

Lý Thiến biết là Hứa Ngư Sơ hiểu mình đang nói về ánh mắt lúc nãy của cô khi nhìn vào Thời Khâm, nghe thấy cô lại trả lời chính thức như thế, Lý Thiến thở dài, nhẹ tiếng nói: "Em có chút không giống."

"Chỗ nào không giống."

".... Thoạt nhìn có chút đau lòng." Lý Thiến nói.

Vừa bước đến cửa nhà gỗ, Hứa Ngư Sơ đứng hình, nhìn vào vị trí lúc nãy người kia đang đứng hát cách chỗ đó không xa, khoé môi hơi cong lên, "Vậy sao?"

Cô không biết mình nhìn người đau lòng là ánh mắt như thế nào, nhưng lúc đó là cô đang vui vẻ.

Trước ngày hôm nay, Lý Thiến không cảm thấy Hứa Ngư Sơ có bao nhiêu thích đối với Thời Khâm. Nhưng lúc quay phim vừa rồi, cô vô tình nhìn thấy ánh mắt nhìn chăm chú vào Thời Khâm của Hứa Ngư Sơ, cô lập tức giác ngộ.

Yêu thích được thể hiện bằng lời nói có thể là một chút nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt yêu thích một người sẽ không nói dối.

Cô tin là, chỉ có đủ say đắm một người, mới lộ ra ánh mắt giống như Hứa Ngư Sơ.

Trong say đắm có một sự đau lòng mà bản thân không thể nhận ra.

Lý Thiến cũng không nói thêm, chỉ để lại một câu cảm thán có ý, "Con người không phải là cây cỏ cây cối hữu tình, chi bằng không gặp khuynh thành sắc."

Hứa Ngư Sơ đặt ghế ở cửa ra vào của tủ bày hàng, đi về phía sân khấu thấp trước màn biểu diễn.

Một ánh đèn vàng mờ tạo thành một vòng tròn ánh sáng trên sân khấu thấp, cô đứng ở vị trí mà Thời Khâm hát cách đây không lâu, cơ thể bị ánh đèn chiếu vào, đối mặt với micro đã tắt nguồn, mỉm cười rạng rỡ với Lý Thiến.

Giống như một tinh linh từ trên trời rơi xuống vào buổi đêm, không sợ hãi và không do dự.

Cô nói: "Phật nói "Chúng sinh hữu tình". Càng huống hồ anh ấy không phải là thạch đá."

Đều nói "lòng chân thành sẽ vượt qua mọi khó khăn."

Vậy lòng chân thành của 6 năm, liệu đá có thể nở hoa.

Nhìn thấy cô thẳng thắn nhiệt liệt như thế, Lý Thiến dựa vào tủ bày hàng trước cửa, ánh mắt ôn hoà nhìn vào cô.

Trên thế giới này, luôn có người lòng đầy cô đơn và dũng cảm, không suy nghĩ đến hậu quả.

Dưới lớp vỏ dịu dàng của Hứa Ngư Sơ, bên trong lại là kiêu ngạo và cố chấp giống như Thời Khâm.

Thậm chí, có lẽ cô còn điên cuồng hơn so với Thời Khâm.

Đứng trên bục thấp, trong đầu của Hứa Ngư Sơ tràn ngập biểu cảm dịu dàng của Thời Khâm khi anh hát hôm nay, anh chơi trống ở lễ kỷ niệm một trăm năm, hôm bữa tối trùng phùng, anh khoác chiếc áo lên trên người mình sau đó là ánh mắt ở trong thang máy... cô không kìm lòng nổi mà ngồi xuống trước chiếc ghế của bộ trống.

Bây giờ là 1 giờ 47 phút sáng, nhân viên công tác của đoàn phim đang liên tục thu công, có thể nghe thấy âm thanh va chạm của thiết bị ở bên ngoài ngôi nhà.

"Em còn biết đánh trống sao?"

Nhìn thấy Hứa Ngư Sơ đang cầm dùi trống lên, Lý Thiến ngạc nhiên lại tò mò mà đứng thẳng lên.

"Có học vài năm." Hứa Ngư Sơ cầm cầm dùi trống xoay mấy vòng trong tay, động tác trôi trải xinh đẹp, vừa nhìn là biết người có kinh nghiệm, "Có bài hát nào muốn nghe không?"

Lý Thiến nhất thời không nhớ ra tên bài hát, để cô tuỳ ý đánh là được.

Hứa Ngư Sơ bật điện thoại và kết nối với loa bluetooth, tiện tay mở một bài hát trong tác phẩm tập luyện của mình.

Khúc dạo đầu vừa vang lên, Hứa Ngư Sơ liền chơi theo tiết tấu của nhạc nền. Sau hai nhịp tám, một giọng nữ trong trẻo và lười biếng vang lên, âm nhịp trống của Hứa Ngư Sơ đã rõ ràng hơn, phù hợp chặt chẽ với tiếu tấu của giọng nữ.

Đặc biệt là trong tiếng hát ngày càng cuồng nhiệt, Hứa Ngư Sơ đã gõ chũm choẹ và đầu trống, giống như đánh bật sự điên cuồng và tuyệt vọng trong bái hát vào trái tim của người đang ở đây.

Trong chớp mắt Lý Thiến đã bị bài hát thu hút, giọng nữ hoang dã hoà hợp vào kỹ năng gõ điêu luyện và sống động của Hứa Ngư Sơ, đã diễn giải sự tàn phá của bài hát này một cách sinh động và sống động.

Nghe đến khúc sau, Lý Thiến đã phân biệt được lời bài hát, lại càng cảm thấy, đây là một bài hát yêu đến điên cuồng và tuyệt vọng.

-

Nửa đường trở về, Thời Khâm phát hiện mình đã đánh rơi đồ, tìm đi tìm lại trên xe cũng đều không tìm thấy, anh nói tài xế giúp anh quay trở lại phim trường.

Đỗ Cảnh và trợ lý cuộc sống Diệp Tử đề nghị: "Có vội không? Không vội thì ngày mai rồi quay lại lấy. Cũng sắp hai giờ rồi, ngày mai cậu còn có phim."

"Đúng vậy, anh Thời, nói không chừng đồ của anh đã được giúp bảo quản tốt rồi, ngày mai anh lại đi cũng không muộn."

Thời Khâm liếc nhìn qua thời gian, đúng thật cũng khá muộn rồi, "Vầy đi. Đúng là có chút muộn rồi, mọi người cũng đi theo cả một ngày rồi, hãy về nghỉ ngơi thật tốt đi. Một lát nữa thả tôi xuống ngã tư, tôi bắt xe quay lại."

"...." Đỗ Cảnh thở không ra hơi, "Không phải nói là chúng tôi vất vả, mà là đã muộn như thế này rồi, không phải là đồ quan trọng gì, cậu không cần phải đi qua đi lại như thế."

Nói xong, lại nhìn thấy anh không từ bỏ bất kỳ sự chuẩn bị nào, Đỗ Cảnh thoả hiệp rồi, "Thời Khâm lái xe không tiện, Diệp Tử và anh Trần chịu khó bắt xe trở về nghỉ ngơi, tôi lái xe đưa cậu ấy quay lại phim trường."

"Không cần." Thời Khâm từ chối, "Tôi tự mình lái xe là được, anh cũng trở về nghỉ ngơi đi."

".... Vậy được." Đỗ Cảnh thấy anh kiên trì như thế, ngập ngừng nhìn qua anh, "Thật sự không cần tôi đi chung sao?"

"Hôm nay anh cũng bận cả ngày rồi, trở về trước đi." Thời Khâm thuận tay đội mũ ngư dân lên, hất cằm lên nhìn anh ta, "Kỹ năng lái xe của tôi anh còn không yên tâm sao?"

Đỗ Cảnh vừa nghĩ cũng thấy đúng, dù sao Thời Khâm cũng là một tay đua xe, bây giờ lại là đêm khuya, chắc cũng không xảy ra chuyện gì, để cậu ấy đi một mình cũng được.

Gần đây bản thân anh ta cũng thực sự rất bận, hôm qua bận lên kế hoạch lộ trình của Thời Khâm, chỉ ngủ có ba tiếng, cả ngày hôm nay đồng hành cũng thật sự cần phải nghỉ ngơi.

.....

Đợi đến lúc Thời Khâm quay lại phim trường đã là nửa tiếng sau, anh không ngờ rằng, còn có thể gặp đạo diễn Vũ Chấn, "Ông còn chưa đi ngủ sao?"

Vũ Chấn nhìn thấy anh cũng rất ngạc nhiên, "Cậu cũng chưa đi sao?"

"Tôi lấy món đồ." Thời Khâm đi đến bên cạnh đạo diễn Vũ Chấn, "Còn ông thì sao?"

"Không phải vẫn còn có mấy cảnh quay ở đây sao? Tôi đang xem hiện trường, tìm góc độ máy quay..." Hai người trò chuyện rồi cùng nhau đi về hướng nhà gỗ, "Hôm nay lúc cậu quay cảnh chung với Kha Diên, phát huy ở hiện trường kia, tôi cảm thấy rất tốt, những chi tiết nhỏ của Tô Thương Khuyết đều rở nên sống động và lập thể."

Cảnh ông nói là, các nhân vật trong kịch bản gặp gỡ nhau lần thứ hai ở trong một nhà hàng gỗ vào đêm khuya.

Vào lúc nửa đêm, đám đông ở nhà hàng đang rút dần, Vu Kha Diên gặp phải Tô Thương Khuyết, nhưng lại là gặp nhau trong sự xấu hổ của chính mình. Khiến lòng tự tôn của cô rất thất vọng.

Trong kịch bản viết là Tô Thương Khuyết đã nhìn thấy, thuận tay gọi một tách trà nóng cho cô. Ngoài sự ngạc nhiên của Vu Kha Diên, còn có sự hảo cảm cũng tăng lên gấp bội.

Nhưng trong lúc đang diễn, Thời Khâm đã đánh rơi một chiếc cúc áo, lăn xuống một góc nào đó.

Vũ Chấn lập tức nói với Hứa Ngư Sơ, tăng thêm chi tiết của cảnh quay này, để cho chiếc cúc áo đó bị Vu Kha Diên nhặt được, lúc Tô Thương Khuyết quay lại có tìm thế nào cũng không tìm được.

Tình yêu của bọn họ cũng giống như chiếc cúc áo vô ý làm rớt, Vu Kha Diên vô ý nhặt được, nhưng lại không có cách xử lý thích hợp. Tô Thương Khuyết làm mất, cho đến lúc rời khỏi thị trấn nhỏ này vẫn luôn nhớ đến chiếc cúc mà mình chưa tìm thấy.

Thời Khâm cười lên, "Cũng phải cảm ơn biên kịch."

Nếu như không phải là do cô tặng cho anh khuy măng sét, thì anh cũng sẽ không có một ý tưởng bỗng xuất hiện trong lúc quay phim, muốn làm rớt cúc áo.

Vũ Chấn không hiểu ý ở ngoài lời của anh, những cũng muốn khen ngợi Hứa Ngư Sơ, "Đúng vậy, Sơ Sơ rất tài giỏi. Kịch bản của cô ấy rất hay, cậu diễn cũng rất tốt."

Vừa đi vừa cười, bọn họ đã đến gần nhà gỗ. Khi khoảng cách kéo gần hơn, một bài hát đầy cảm xúc mạnh mẽ cùng với tiếng trống truyền đến

Hai người nhìn nhau, Cũ Chấn hứng thú lên, cười nói: "Đã muộn thế này rồi, ai lại có hứng thú mở buổi biểu diễn ca nhạc lúc nửa đêm thế?"

Tiếng trống và tiếng nhạc càng lúc càng mãnh liệt khi hai người họ đi gần đến. Thời Khâm rất nhanh đã nghe ra, tiếng trống của nhạc nền là được biểu diễn trực tiếp, anh cũng nảy sinh sự tò mò.

Trình độ của người này rất không bình thường.

Đi đến cửa, phát hiện nhân viên công tác đang đứng một vòng xung quanh lối vào ngôi nhà, xem ra là giống như bọn họ, cũng bị thu hút mà qua đây, đều trực tiếp nhìn về hướng sân khấu thấp phía trước, không ai phát hiện anh và Vũ Chấn đã bước vào.

Tiếng hát vẫn đang tiếp tục, giọng nữ vốn dĩ không rõ ràng liền trở nên rõ ràng ngay lập tức.

—“Jerome,the only love love ever known”

Anh là tình cảm chân thành duy nhất trong cuộc đời của em.

—“Hold me, I"m not breathing”

Giữ chặt em, em sắp không thể thở được nữa.

——“Hold me, I"m not breathing”

Giữ chặt em, em sắp không thể thở được nữa.

——“Taking every piece of my soul”

Từng chút một xé nát linh hồn em.

Giọng nữ thê lương đang hát trong tuyệt vọng, còn tiếng trống thì chấn động lòng người, từng chút từng chút một khiến cho người khác cảm thấy đau lòng không thể giải thích.

Dáng người Thời Khâm cao ráo, đứng ở đằng sau đám người nhưng vẫn có thể nhìn rõ phía trước.

Với đôi lông mày mỉm cười khi ngước mắt lên, lúc nhìn thấy một cô gái đang ngồi phía trước, gõ dùi trống một cách thoải mái và tự do, cả ngườ iđều chấn động tại chỗ.

Là Hứa Ngư Sơ.