Buổi tối lúc trở về, tình cờ người đại diện cũng đang tìm anh.
"Xảy ra chuyện gì thế?" Đỗ Cảnh quan sát nét mặt của anh, "Tại sao lại có biểu cảm như thế này?"
Thời Khâm hơi nhướng mày, "Biểu cảm gì?"
"Ừm, chính là phân tâm, còn có chút khó chịu, giống như trong lòng có chuyện?" Đỗ Cảnh muốn chọn từ, "Chụp hình không vui sao?"
"Không có." Thời Khâm vô thức sờ lên vai trái của mình, "Khi nào khai máy?"
"Ngày mai. Tối nay cậu thu dọn một chút, ngày mai bay đến Thành phố Mây." Đỗ Cảnh dặn dò anh, "Đồ mà cậu muốn mang theo thì hãy tự thu dọn trước, đừng đến lúc đó lại thiếu đông thiếu tây rồi phát tính khí đại thiếu gia."
Thời Khâm dựa vào trên ghế sô pha, không đếm xỉa mà nói lại, "Sao tôi lại tính khí đại thiếu gia rồi? Tính khí của tôi vẫn chưa đủ tốt sao?"
Đỗ Cảnh hừ lạnh một tiếng, không tiếp lời, "Tôi cho người thu dọn đồ đạc theo thói quen hàng ngày của cậu, nhưng quần áo gì đó, cậu hãy tự mình mang theo, mang nhiều quần áo dày một chút, đoán chừng sẽ phải qua mùa đông ở bên đó."
Thời Khâm "ừm" một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn anh ta, "Anh biết... biên kịch lão sư của đoàn phim xảy ra chuyện gì không?"
"Hứa Ngư Sơ?" Đỗ Cảnh có chút nghi hoặc, "Sao đột nhiên lại hỏi đến cô ấy rồi?"
"Hôm nay tôi nhìn thấy trạng thái của cô ấy không tốt lắm, hình như có chút không ổn." Thời Khâm nói, "Giống như gặp phải chuyện phiền phức gì đó."
"Chắc là không thể đâu." Đỗ Cảnh suy nghĩ một chút, cũng không nghĩ đến Hứa Ngư Sơ có thể có phiền phức gì.
"Ví dụ như..." Thời Khâm do dự một chút, "Thiếu tiền hay gì gì đó?"
Nghe đến Hứa Ngư Sơ thiếu tiền, Đỗ Cảnh trực tiếp cười ra tiếng, "Sao cô ấy có thể thiếu tiền được chứ? Bộ phim mà cậu quay có nhà cô ấy đầu tư, anh trai của cô ấy chính là đại công tử của Tập đoàn Thẩm thị, bình thường đều ở đằng sau bảo vệ, bản thân cô ấy lại có bản lĩnh, gia nhập vào giới cũng không tính là dài, nhưng giải thưởng thực lực và tư bản phía sau cũng đã đủ cho cô ấy mặt mũi... cô ấy thiếu cái gì cũng không thể thiếu tiền."
Đỗ Cảnh ngồi xuống trước mặt anh, "Lần trước đã nói qua với cậu rồi, nhà cô ấy rất có bối cảnh."
Thời Khâm thật sự không nghĩ đến Hứa Ngư Sơ có bối cảnh như thế, "Nhà họ là một người theo họ cha, một người theo họ mẹ sao?"
Đỗ Cảnh ừm một tiếng, "Nghe nói nhà họ rất hòa thuận, chuyện này cũng có khả năng."
Đề tài câu chuyện của anh ta thay đổi, "Dù sao Hứa Ngư Sơ cũng không thể thiếu tiền, đến mức cậu nói cô ấy gặp chuyện gì đó... thật sự gặp chuyện thì còn có anh trai của cô ấy phía sau chống đỡ, không đến lượt cậu bận tâm, huống hồ địa vị hiện tại của cô ấy, chuyện có thể khiến cô ấy phiền muộn chắc cũng chỉ là vài chuyện tình cảm trong cuộc sống hoặc là sáng tác kịch bản..."
Thời Khâm nhớ đến câu mà cô nói với mình, đọc một câu truyện, cũng rất có thể là sự thật, có lẽ giữa biên kịch với biên kịch có sự đồng cảm mạnh mẽ hơn.
Anh do dự một chút, "Không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy cô ấy có chút quen thuộc."
"Quen thuộc quen thuộc thì trở thành bạn bè rồi." Sau khi Đỗ Cảnh tuỳ ý hùa theo, liền nhìn vào thời gian, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi, "Tay của cậu gần đây thế nào rồi? Sắp phải đến thành phố Nam Vân rồi, sáng mai lại đến bệnh viện kiểm tra một chút đi."
Thời Khâm giơ cánh tay lên, "Không cần. Dưỡng một khoảng thời gian là được rồi."
"Vậy ngày mai tôi với Diệp Tử đến đón cậu đi sân bay." Đỗ Cảnh ra đến cửa, quết đến hộp chuyển phát nhanh trên tủ giày, "Ấy, đây không phải là áo khoác gửi cho cậu sao? Cậu còn chưa mở ra sao?"
Chuyển phát nhanh này là do anh ta đưa đến nhà của Thời Khâm, có lẽ Hứa Ngư Sơ sợ làm nhăn áo, nên đặc biệt dùng hộp để gói lại, vậy nên anh ta vừa nhìn là nhận ra.
Thời Khâm quét mắt qua, đứng dậy đi lại gần, "Quên mất."
Gần đây ban ngày thì anh đọc kịch bản, buổi tối thì viết tiểu truyện nhân vật, vừa bận là liền quên mất.
Đỗ Cảnh nhìn vào hộp chuyển phát nhanh, có ý tứ cười lên, "Hứa Ngư Sơ này cũng rất lợi hại."
Thời Khâm mở chuyển phát nhanh ra, đô mắt đen nháy nhìn qua anh ta, "Có ý gì?"
Ánh mắt của Đỗ Cảnh chầm chậm nhìn lên mắt của anh, có ý chỉ vào, "Chỉ là đột nhiên cảm thấy, gần đây cậu nhắc đến cô ấy khá nhiều."
Nói xong liền bổ sung một câu, "Nhưng mà cậu với cô ấy tiến gần đến một chút, tôi cũng chẳng có ý kiến gì."
Mặc dù Hứa Ngư Sơ nói cô ấy là fan của Thời Khâm, nhưng tần số được Thời Khâm chủ động nhắc đến thật sự khá cao, đặc biệt là theo tính cách của cậu ấy, người không có bất cứ mối quan hệ riêng vào đối với nữ diễn viên trong đoàn phim, theo Đỗ Cảnh thấy, có một chút gì đó không giống rồi.
Nhưng tác phẩm trong tay cô ấy thì bộ nào cũng có chất lượng, hợp tác với đạo diễn lớn cũng không ít, lại cộng thêm hộ giá của Thẩm Lạc Trí đối với cô ấy, tài nguyên và thực lực của cô ấy đều chót vót.
Thời Khâm nhìn xuống, chầm chậm mở chuyển phát nhanh ra, "Vậy sao?"
Đỗ Cảnh cười lên, không nói gì nhiều liền đi mất.
Thời Khâm đem áo vừa lấy ra đặt trên sô pha, nhìn một lúc rồi mới đi tắm.
Lúc đi ra từ phòng tắm, nhận được cuộc gọi từ Thời Tây Vân, Thời Khâm ngồi trên sô pha, vừa lau tóc vừa nói chuyện, "Sao thế?"
"Nghe nói em bị thương rồi?"
Thời Khâm bật cười lên, "Tin tức của chị có chút lạc hậu rồi."
"Gần đây bận quá. Tuần trước qua Ý để đi công tác, bàn một đơn làm ăn, có mệt chết cũng muốn, vừa về nước thì nghe nói em tham gia giải đấu xảy ra chuyện."Thời Tây Vân đóng văn kiện lại, "Em bị thương thế nào? Có cần cho người đến xem thử?"
"Không cần. Cũng sắp khỏi hẳn rồi."Thời Khâm tuỳ tiện lau tóc, sau đó ném khăn sang một bên, trong lòng không khỏi cảm khái nói: "Em cảm thấy trong nhà để chị làm chức tổng giám đốc này thực sự là hành động sáng suốt. Bây giờ ba cũng đều đã thả lỏng, để chị tự ra chiêu rồi."
"Thôi đi, cho dù cho em thì em cũng không cần." Thời Tây Vân cũng cười lên, "Cũng không phải là em không được, chỉ là tâm tư không đặt ở đây."
Thời Khâm cười nhẹ một tiếng, không nói gì. Chỉ là vô cùng buồn chán nghịch nghịch chiếc áo khoác bên cạnh điện thoại.
"Chiếc vòng tay báo gêpa bạch kim mã não kim cương kia là cho chị sao? Thời Tây Vân nhìn vào hộp trang sức mà trợ lý đặt trên bàn làm việc hôm nay, tươi cười nói.
"... Lúc trước có một buổi Triển lãm châu báu ở nước ngoài mời em, cảm thấy rất thích hợp với chị, nên liền mua cho chị."
"Cũng xem như là không uổng phí lật tẩy."
Hai nămnay Thời Khâm đã gây ra một vài gió tanh mưa máu ở giới giải trí, mặc dù Thời Tây Vân không can thiệp nhiều, những có vài lúc cũng giúp đỡ không ít.
"À đúng rồi--" Cô đột nhiên nhớ đến một chuyện, "Em nói kêu em có thời gian thì về một chuyến, bà có chuyện muốn nói với em."
Động tác của Thời Khâm dừng lại, ".... Chuyện gì thế?"
Thời Tây Vân ngửi mùi, "Đoán là lại muốn sắp xếp đối tượng xem mắt cho em."
"Không có hứng thú." Thời Khâm rũ mắt xuống, vẻ mặt uể oải từ chối, "Lúc trước không phải em đã nói rõ ràng rồi sao, em không có hứng thú gì với loại chuyện này."
Chuyện này Thời Tây Vân cũng biết, dù sao về các phương diện, em trai đều rất xuất sắc.
Tính cách mặc dù có chút kiêu căng và ngang ngạnh, nhưng phẩm chất bản tính vẫn là rất tốt. Thực ra cái tính cách này, so với người thật thà hiền lành khôn khan, thì càng được các cô gái yêu thích hơn.
Người nhào đến có rất nhiều, ngoại trừ các minh tinh và fan trong giới giải trí, thì cô gái trẻ trong vòng cũng có không ít người đến nhà bọn họ nghe ngóng.
Chính là như vậy, em trai của mình hình như thực sự không có hứng thú với chuyện yêu đương.
Cũng đã hỏi nguyên nhân.
Thời Tây Vân nhớ, lúc đó Thời Khâm nói như thế này: "Có lẽ là thế giới này đều đang cân đo đong đếm, ngay cả yêu một người cũng là như thế. Nếu như điểm cuối của tình yêu là yêu bản thân, vậy thì làm chính mình là đã đủ rồi."
Thực ra cũng có một chút liên quan đến việc chăm sóc nuôi dưỡng của người cậu ở thời cấp 3.
Lúc đó ba mẹ đang bận rộn với sự nghiệp, thường xuyên đi nước ngoài, cô lại đang ở nước ngoài học tập, trong nhà chỉ cònlại một mình Thời Khâm. Anh mới chỉ ở thời kỳ cấp 3 thanh xuân.
Ba mẹ nghĩ một chút, vẫn là không muốn để anh sống một mình, cảm thấy không khí gia đình ở thời kỳ thanh xuân rất quan trọng,liền đưa anh đến nhà cậu để hoà vào bầu không khí gia đình và đầy đủ.
Lúc đầu, Thời Tây Vân cũng không biết rõ, tại sao gia đình nhà cậu lại ảnh hởng đến quan điểm yêu đương của Thời Khâm.
Sau này khi bản thân tiếp quản công ty, các kênh thông tin và giao tiếp cá nhân được mở rộng, phát hiện gia đình nhà cậu thoạt nhìn thình mỹ mãn, nhưng thực ra là một mớ hỗn loạn.
Thời Khâm lại khá thông minh, có lẽ đã nhìn thấy quá nhiều thứ, khó tránh khỏi cảm thấy "cái gọi là tình yêu, thì ra cũng chỉ có như thế."
Tự nhiên cũng không có kỳ vọng gì đối với tình yêu, tiêu diêu tự tại như ý muốn của mình mà trải qua cuộc sống.
Nghĩ đến đây, Thời Tây Vân cười lên, lớn tiếng nói, "Nếu như em thật sự không có hứng thú, thì chị giúp em giải quyết mẹ. Nhưng em phải giúp chị một việc."
Khuôn mặt Thời Khâm "quả nhiên không ngoài dự liệu", "Nói đi, muốn em làm chuyện gì?"
"Là như thế này. Chị có một đối tác, đối phương nói là fan của em. Biết em là em trai của chị, vậy nên muốn gặp em. Tháng sau em bỏ ra một chút thời gian, cùng chị đi ăn bữa cơm, bàn chuyện hợp tác này thành công, thế nào?"
Thời Khâm nhìn thấy có một mảnh nhô ra từ túi áo, vừa đưa tay vào sờ,vừa thờ ơ trả lời, "Có thể khiến cho em đi ăn cơm cùng với chị để bàn hợp đồng, xem ra là rất quan trọng."
"Có một mảnh đất ở phía tây ngoại ô thành phố, chị đã nhờ người thăm hỏi, chính phủ sẽ xây dựng một khu công nghiệp ở đó. Nếu như có thể lấy được, đến lúc đó hợp tác với chính phủ, không những có thể trực tiếp tham ra vào kế hoạch của dự án, còn có thể trở thành một đầu mối then chốt, đem những bố cục trong hai năm nay của chị kết nối thành một mảnh."
Trong lòng của Thời Tây Vân vẫn luôn có bản đồ kinh doanh của riêng mình, mảnh đất này đối với cô và công ty mà nói, vô cùng quan trọng, nếu không cô cũng sẽ không để Thời Khâm cùng mình tham gia.
"Được thôi." Thời Khâm sờ thấy một chiếc hộp, lấy ra, "Nhưng em có một điều kiện."
"Chuyện gì?"
Thời Khâm mở chiếc hộp ra bằng một tay, nhìn thấy bên trong đựng một khuy măng sét men tourbillon, anh nhướng mày, "Để mẹ sau này đừng làm những chuyện này nữa."
Thời Tây Vân do dự một chút, liền đồng ý, "Được."
Sau khi nói xong chính sự, Thời Tây Vân lại tán ngẫu thêm mấy câu, "Vậy em nghỉ ngơi thật tốt, nhớ đem Star City tháng sau báo trước cho chị."
"Đến lúc đó để cho Đỗ Cảnh chỉnh lại lịch trình." Thời Khâm vẫn nhìn chằm chằm vào khuy măng sét, lúc Thời Tây Vân chuẩn bị cúp máy, thì đột ngột hỏi một câu, "Chị nói xem, trả lại quà như thế nào thì tương đối thích hợp?"
"Em trả lại quà gì?"
"Quà cảm ơn."