Chương 9: Cảm ơn anh. Bờ vai, còn có an ủi.

Sau khi thời gian thảo luận kịch bản một tuần kết thúc, liền trực tiếp xác định trang phục và chụp hình.

Khi Thời Khâm mặc đồ tạo hình dứng dưới ống kính, Hứa Ngư Sơ đứng bên cạnh, đột nhiên có loại ảo giác quay về năm 16 tuổi, lại lần nữa gặp lại Thời Khâm.

Cô đã từng nghĩ qua, nếu như nhân vật này là Thời Khâm thì sẽ như thế nào. Nhưng khi anh thật sự đứng trước mặt cô, lúc nhập vào vai trong kịch bản, Hứa Ngư Sơ lại có cảm giác không thể phân biệt rõ, anh là Tô Thương Khuyết của Vu Kha Nhiên trong《Đường Biên Màu Trắng》, hay là Thời Khâm làm cho cô kinh ngạc thanh xuân năm 16 tuổi.

Anh sống động như thế ở trước mặt cô, có một khoảng khắc, Hứa Ngư Sơ đột nhiên muốn khóc.

Giống như muôn vàn đau khổ vượt qua sự hiểm trở trùng trùng của núi cao, cuối cùng đến trước mặt của người này, anh ấy sẽ không biết, bạn đã trải qua chuyện gì, cũng sẽ không biết, trong sự chờ đợi u tối kia, anh ấy là ánh sáng duy nhất để bạn duy trì sự theo đuổi.

Cuối cùng khi bạn đến rồi, lúc gặp anh ấy, lệ rơi đầy mặt, nhưng tất cả mọi thứ của bạn, anh ấy đều không biết gì cả.

Hứa Ngư Sơ nhanh chóng rời khỏi studio, lên sân thượng của tầng cao nhất để ngắm cảnh và thư giãn. Từ trên lầu cao nhìn xuống, xe cộ nhỏ bé giống như đồ chơi trong tay lũ trẻ.

Cô thở sâu một hơi, muốn nguôi ngoai nỗi chua xót và nỗi bất bình vừa dâng trào, nhưng khi muốn an tĩnh một mình, thì ngược lại càng buồn hơn.

Cô liều mạng hô hấp, muốn kìm nén lại vị chát, thế nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.

Hứa Ngư Sơ vì bản thân mà rơm rớm nước mắt, nước mắt không ngừng.

Trong 6 năm thích và theo đuổi Thời Khâm, cô vẫn luôn bởi vì chậm một bước, chậm một bước mà cùng anh bỏ lỡ. Bây giờ cuối cùng cô cũng đã có đủ lý do quang minh và đủ sâu sắc, đi khiến cho anh quen biết chính mình, nhớ kỹ chính mình.

Thậm chí Hứa Ngư Sơ có chút vui mừng, lần này, sẽ không bỏ lỡ nữa, mà là "tình cờ gặp" đã lên kế hoạch từ lâu.

Tình cờ gặp của anh, trùng phùng của cô.

Hứa Ngư Sơ ngồi xổm trên mặt đất khóc thầm, đột nhiên vang lên âm thanh cửa sắt bị kéo ra, cô hai mắt đẫm lệ mà lượn vòng về phía âm thanh phát ra, nhìn thấy một người vô cùng quen thuộc.

Động tác của Thời Khâm đóng băng.

Anh vốn dĩ cũng chỉ là muốn sau khi chụp xong thì lên đây để hít thở không khí, không ngờ rằng sẽ gặp phải biên kịch lão sư đang khóc ở đây, sợ đối phương lúng túng, muốn không tiếng mà rời khỏi, không ngờ rằng sơ ý khóa cửa sắt lại lại bị phát hiện.

Thực ra vừa rồi lúc chụp ảnh, anh mơ hồ cảm thấy trạng thái của Hứa Ngư Sơ không ổn lắm, bây giờ nhìn thấy cô đang khóc, vẫn có chút ngạc nhiên.

".... Cô làm sao thế?" Anh buông bỏ ý nghĩ ban đầu, đi về phía Hứa Ngư Sơ, chậm chậm ngồi xuống nhìn cô, "Gặp phải chuyện khó khăn sao?"

Đôi mắt của Hứa Ngư Sơ vẫn còn ngấn lệ, chớp chớp đôi mắt ướŧ áŧ, bơ vơ lại mờ mịt nhìn vào người đàn ông đột nhiên xuất hiện. Không biết có phải là do bộ nhớ của mình hay không, mà Hứa Ngư Sơ luôn cảm thấy âm thanh của anh nhẹ nhàng hơn nhiều so với thường ngày.

Cô nhất thời có chút bối rối, có phải là đã quá ủy khuất rồi hay không, nên mới cảm thấy ông trời quá thuận theo tâm ý của cô rồi, khiến cho "thủ phạm" làm mình mất kiểm soát cảm xúc, cứ như từ trên trời rơi xuống, đột nhiên xuất hiện.

Thời Khâm nhìn thấy cô đã chặn nước mắt lại, thở nhẹ một hơi, thử dò hỏi nói: ".... Trước tiên đừng khóc."

Anh vừa nói xong, Hứa Ngư Sơ lại cảm thấy đôi mắt nóng nóng muôn khóc.

"Xảy ra chuyện gì rồi?" Thời Khâm vừa nói vừa lấy chiếc khăn từ trong túi ra đưa cho cô.

Sự bất bình và chua xót vốn dĩ đã được đè nén, bởi vì khăn giấy và lời nói của anh, lại lần nữa rơi xuống, Hứa Ngư Sơ nhướng mi, nước mắt trực tiếp rơi xuống.

"....."

Thời Khâm lập tức có chút luống cuống, rõ ràng vừa mới không khóc nữa, sao đột nhiên lại khóc đáng thương như thế này.

Anh mở mở miệng, lại không biết nên nói gì, đặc biệt là khi đôi mắt đẫm lệ đó nhìn vào mình, Thời Khâm cảm thấy bản thân giống như là bị người khác bắt lấy cửa sống vậy, phản ứng thế nào cũng không đúng, chỉ có thể lúng túng di chuyển lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô.

Anh không có kinh nghiệm dỗ con gái, cũng không biết tại sao nước mắt càng lau thì càng nhiều, thậm chí có một hai giọt rơi trên tay của anh.

Giống như là bị thiêu đốt vậy, nhìn thấy dáng vẻ cô đang cụp mi xuống khóc, trái tim của Thời Khâm dịu lại, đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc của cô, thấp giọng nói: "Không sao."

"Cô có thể nói với tôi, rốt cuộc là có chuyện gì."

Đôi mắt của Hứa Ngư Sơ đã khóc đến đỏ một vòng, cô bị sự an ủi này mà bất ngờ, ngạc nhiên đến mức không thể phản ứng.

Trong đầu chỉ còn lại ý thức "anh sờ đầu của mình".

Một lúc sau, cô mới khôi phục lại tinh thần.

Hứa Ngư Sơ nâng mắt lên, kiềm chế sự ấm áp ở trong mắt, dùng đôi mắt ướt dẫm nước mắt kia, nghiêm túc nhìn vào anh.

-- Rốt cuộc là làm sao thế?

Anh ấy là hung thủ gây ra mất kiểm soát cảm xúc của mỉnh, nhưng lại hồn nhiên hỏi đã xảy ra chuyện gì với mình.

Ở thời điểm mà anh không biết, cô đã cho anh quyền điều khiển cảm xúc của mình.

Thế nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn luôn không biết, và cũng không bao giờ biết.

Hứa Ngư Sơ hít mũi, giọng nói nghẹn ngào có chút khàn khàn.

"Thời Khâm." Cô nghiêm túc nói ra từ câu từng chữ.

"Ừm?"

Thời Khâm nhìn vào cô, nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Hứa Ngư Sơ cảm thấy Thời Khâm trước mắt, hoàn toàn không giống dáng vẻ kiêu ngạo và liều lĩnh trong quá khứ, chỉ vì điểm này, cô không biết đó có phải là sự dịu dàng đặc biệt hay không, trong lòng cô đột nhiên sinh ra một chút cô đơn và dũng cảm.

"Tôi có thể mượn anh một thứ được không?"

Thời Khâm thậm chí cònkhông kịp suy nghĩ, liền trực tiếp đồng ý, "Được. Có phải cô thiếu--" Tiền.

Nói đến một nửa liền im lặng.

Cô dựa trán vào vai của anh.

Vị trí này rất gần trái tim, Thời Khâm sửng sốt trong chốc lát, tim đập loạn xạ, tình cảnh trước mắt khiến cho anh trở nên bất lực.

"Cảm ơn."

Hứa Ngư Sơ dựa vào vai của anh, hơi thở đều thuộc về anh.

Lạch cạch, nước mắt rơi xuống áo, im hơi lặng tiếng.

Tiếng cảm ơn này, khiến cho động tác vốn dĩ muốn lùi ra của Thời Khâm đông cứng tại chỗ, anh cảm thấy như thế không tốt, nhưng cô lại khóc khiến người khác phải mềm lòng, cuối cùng vẫn ngồi im với biểu cảm bất động, đôi tai đỏ dữ dội.

Bỗng.

Thời Khâm đột nhiên cảm thấy ngực nóng lên, một hồi mới phản ứng lại, sau đó cứng nhắc từ từ cúi đầu nhìn vào cô gái đang dựa vào mình.

Ma xui quỷ khiến, anh nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô.

Không gian yên tĩnh lại, không ai lên tiếng.

Nhưng Thời Khâm lại cảm thấy nước mắt này đang dốt người, thậm chí ngay cả khoảng cách này anh cũng cảm thấy hơi quá gần, gần đến mức anh có thể ngửi thấy mùi dầu gội tóc của cô, thậm chí vừa cúi mắt xuống, liền có thể nhìn thấy tai và gáy vô tình lộ ra dưới máy tóc rối xù của cô.

Nhịp tim của đập dữ dội, đưa mắt sang chỗ khác , muốn đẩy cô ta, nhưng lại không động tay được, chỉ có thể cau mày chờ cô bình tĩnh trở lại.

Khi Hứa Ngư Sơ cúi đầu xuống, nhìn thấy tay trái của anh đang buông xuống bên cạnh, từ từ xiết chặt lại.

Cô nhanh chóng hít thở mấy lần, trấn tĩnh lạit âm trạng, lại ngẩng đầu lên kéo xa khoảng cách với anh, nhưng không ngờ đến lại thấy vẻ bồn chồn và không kiên nhẫn trên khuôn mặt của anh.

Không ngờ rằng anh sẽ miễn cưỡng như thế.

Trái tim của Hứa Ngư Sơ giống như bị đâm vào, ngay cả sự cô đơn và dũng cảm không thể giải thích cũng bị đâm thủng.

Thời Khâm sờ vào vai trái của mình, lại sờ vào cổ của mình, "... Cô không sao chứ?"

Hứa Ngư Sơ lắc đầu, ánh mắt chăm chú nhìn vào anh, "Tôi chỉ là... đọc một câu chuyện."

Thời Khâm nghi hoặc nhìn vào cơ, "Câu chuyện?"

Cậu chuyện gì có thể khiến cho người khác đau lòng như thế?

Hơn nữa, lúc nãy cô ở studio thì trạng thái cũng đã không đúng.

Hứa Ngư Sơ gật đầu, "Ừm, sau này có cơ hội sẽ nói cho anh."

Thấy cô không muốn nói nhiều, Thời Khâm cũng không truy đến cùng, anh chuẩn bị rời khỏi, nhưng không nhịn được để lại một câu,"Nếu như cần giúp đỡ, thì đều có thể nói ra."

Hứa Ngư Sơ đột nhiên cười lên, cô nặng nề ừm một tiếng, "Cảm ơn anh."

"Bờ vai. Còn có an ủi."

Nhìn thấy cô cười, Thời Khâm cũng giật giật khoé môi, ánhmặt trời chiếu qua, chiếu vào trên hai người.

Gió thổi qua, mái tóc xoăn của Hứa Ngư Sơ bị thổi tung vài sợi, làm mờ khuôn mặt, mà người đàn ông đối diện, khuôn mặt rõ ràng, không mất tự nhiên không dư thừa.