Chương 2: Nỗi buồn

Đã một năm rồi không gặp, bây giờ anh gọi tên tôi làm bao nhiêu nỗi nhớ nhung lâu nay được lấp đầy..

Nước mắt tôi rơi vì hạnh phúc, chúng tôi cùng đi qua nhiều con đường, góc phố, quán ăn mà ngày xưa hai đứa cùng đi....Cùng nhau nắm tay nhắc lại chuyện đã qua, chúng tôi càng xiết chặt tay nhau hơn..Tình yêu ngày càng mãnh liệt.

-Anh chỉ ở lại Sài Gòn đêm nay thôi, ngày mai anh phải bay về Hải Phòng để thăm bà con (quê ba mẹ anh ấy)

-Khi nào anh vào lại Sài Gòn..?

-Phải cuối tuần anh mới vào lại nhưng hôm sau lại bay qua đó rồi, vì anh đang bận học, thời gian này lu bu quá.

Nghe anh nới tôi thấy buồn quá, xa nhau một năm nhưng bây giờ bên nhau được bao lâu?? Mắt buồn nhìn anh trầm ngâm một lúc..

-Em buồn phải không?

-Buồn..

-Đêm nay ở bên anh nhé..?

Vậy là tôi phải tìm cách xin ngoại cho tôi đêm nay ngủ lại nhà bạn, chỉ cần năn nỉ ngoại tôi đồng ý thì ba mẹ tôi cũng chịu.

Tối đó tôi ngủ cùng anh ở khách sạn vì mai anh phải bay về Hải Phòng sớm.

Tôi và anh ấy tính tới thời điểm bây giờ đã được 3 năm và cũng đã làm chuyện đó với nhau rồi. Một năm có bao nhiêu cảm xúc gói gọn trong đêm đó.

Và rồi cũng đến ngày anh bay về Mỹ, tôi đau khổ tiễn anh ra sân bay. Cố gắng không khóc trước mặt anh, cố tỏ ra mạnh mẽ...Nhưng tôi chỉ muốn nói anh ở lại đừng đi..nhưng không thể nào nói ra được.

6 tháng trôi qua mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường không có gì trở ngại. Sau một ngày lên trường mệt mỏi, 23h tối nay anh vẫn chưa nhắn tin hay gọi điện thoại hỏi han tôi câu nào. Tôi lấy làm lạ...bỗng tôi nhận được một tin nhắn:

-Anh xin lỗi em nhé...hãy tha lỗi cho anh!

Linh cảm thấy điều gì đó không ổn nên nhanh chóng trả lời lại:

-Anh nói gì vậy?

-Anh sắp kết hơn, cô ấy có thai, nên anh phải chịu trách nhiệm. Anh xin lỗi em...

Trời đất như quay cuồng, buông điện thoại xuống giường, tôi đi rửa mặt mấy làn cho tỉnh, vào cầm điện thoại lên đọc đi đọc lại tin nhắn mấy lần. Anh nhắn cho tôi rất dài nhưng tôi không đọc chỉ hỏi:

-Anh chắc không? Hãy xác định lại giúp em đi, tình yêu không phải trò đùa đâu anh..

-Anh xin lỗi em....hãy tha lỗi cho anh.

Lại nói câu vô dụng đó, tôi nuốt nước mắt vào trong. Đêm đó, tôi xóa hết tất cả mọi thứ về anh, chặn số điện thoại...Tôi khóc đến sáng!

Sáng hôm sau tôi sốt, người nóng như lửa đốt. Ba mẹ tôi hoảng sợ lo lắng cho con gái. Tôi không thể làm được gì nổi nữa cả, chúng tôi xác định đã chia tay. Tôi xem mọi chuyện nhẹ nhàng nhưng trong lòng như giông bão. Yêu xa là vậy rủi ro cao và nhiều bài học quý giá. Chắc nỗi đau này sẽ theo tôi đến suốt cuộc đời..

----------------Liệu vết thương lòng sẽ lành------------