Chương 6: Câu nhân tiểu miêu yêu

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Sáng sớm hôm sau, Kết Niệm Vân bị ôm vào ngực Thiều Viễn, hai người nằm trên giường ướt dầm dề. Bởi vì đã sớm không ở phòng ngủ, giường ngủ của Thiều Viễn chỉ có ván giường, hắn không có biện pháp, tối hôm qua đành phải tùy tiện lau liền ngủ.

Tiểu miêu sợ nóng tỉnh, tiểu miêu trảo nhẹ nhàng đẩy ngực Thiều Viễn chắc nịch, phát hiện đẩy bất động, hơn nữa kéo hạ thân đêm qua mới vừa phá thân hoa huyệt, cậu còn cảm giác được giữa hai chân kẹp một vật cứng.

“Ngô……”

Thiều Viễn ngực cứng quá a, phía dưới, phía dưới cũng cứng quá…… Mèo con bị sắc xấu hổ đến bên tai hồng thấu, đầu nhỏ hướng ngực Thiều Viễn vùi.

Cánh tay rắn chắc ôm lấy eo nhỏ, một tay khác bắt lấy mông thịt, đại điểu nóng bỏng cắm vào giữa hai chân Kết Niệm Vân, dán nhục huyệt sưng đỏ.

“Tiểu Niệm Vân.”

Thiều Viễn tỉnh táo lại liền động eo, cự bổng đỏ tím ở giữa hai chân Niệm Vân ra vào, hắn cúi đầu hôn tóc Tiểu Niệm Vân.

“Ân nha, a ha……”

Hoa huyệt bị cọ xát hai cái liền mất đi rụt rè, không biết xấu hổ hút đại điểu, huyệt phùng phun ra tiểu cổ thủy dịch. Tiểu quất miêu ngẩng đầu, mắt tròn hơi nước mông lung nhìn Thiều Viễn. Cậu muốn Thiều Viễn đối mình làm chút gì, lại muốn cọ cọ hắn, biểu tình e lệ ngượng ngùng, nhỏ giọng gọi:

“Thiều Viễn… Ân, Thiều Viễn ~”

“Ân? Ngoan.”

Thiều Viễn cúi đầu mυ"ŧ hôn miệng nhỏ nộn hồng, bị mắt tròn mang theo e lệ cùng kiều luyến nhìn chằm chằm, Thiều Viễn cảm thấy ngực trướng trướng, hắn chưa bao giờ có loại cảm giác này, lại khó chịu lại vui vẻ.

Kết Niệm Vân đô miệng, thẹn thùng đến cổ đều hồng, mơ hồ không rõ làm nũng: “Muốn……”

Côn ŧᏂịŧ lớn không ngừng ma sát hoa huyệt cùng hai chân, đùi trong đều có chút phiếm hồng, hoa huyệt chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ theo ra vào phát ra tiếng nước. Kết Niệm Vân kẹp chặt hai chân, eo nhỏ lấy biên độ nhỏ vặn vẹo.

“Ân, muốn ~”

“Muốn cái gì? Ân?”

“Cắm, cắm vào…… Muốn ~ ngô ân ~”

Kết Niệm Vân mị đến khóe mắt ửng đỏ, hai tay ôm cổ Thiều Viễn.

“Không được.”

Thiều Viễn có chút chịu không nổi dụ hoặc, bóp chặt eo miêu mễ động dục phóng đãng vặn vẹo.

“Không được, tiểu âm thần còn sưng.”

Tiểu quất miêu phe phẩy đầu xù xù, khóc kêu:

“Ô ~ không có sưng, không có sưng, Thiều Viễn…… Cắm cắm ta…… Ngô, như tối hôm qua, ân ~ không, không hảo?”

“Hô ——”

Thiều Viễn hít sâu, nâng chân tiểu lãng hóa làm cậu treo trên eo, qυყ đầυ phụt một tiếng cắm vào âm thám đại trương.

“Ân a ~~”

Mèo con về phía trước lui eo, thịt hành phấn nộn đỉnh ở cơ bụng Thiều Viễn. Nhục đạo cơ khát dán lên cán, cung khẩu mở ra phun ra một đại sóng dâʍ ŧᏂủy̠, tưới lên qυყ đầυ.

Thong thả thẳng lưng, Thiều Viễn ngậm miệng tiểu miêu bắt được cái lưỡi mυ"ŧ vào khẽ cắn. Một tay đè lại gáy Tiểu Niệm Vân, một tay đỡ vòng eo. Nhục bổng nhẹ nhàng cắm lộng nữ huyệt, qυყ đầυ ôn nhu cùng tiểu cung khẩu chào hỏi. Âm môi ngoan ngoãn hút hành thân đỏ tím. Phân thân không toàn bộ tiến vào, chỉ có tiếng nước vọng ở phòng ngủ.

“Ân hừ, ân hừ, ân ~”

Đầu lưỡi Kết Niệm Vân bị hút tê dại, qυყ đầυ thế công ôn nhu, tiểu quất miêu thanh tỉnh, có thể rõ ràng cảm nhận được gân xanh trên cự bổng nóng bỏng, bụng nhỏ cùng hoa huyệt mềm mại.

Hai người ôm nhau, môi lưỡi giao triền ra hơi thở ái muội, Thiều Viễn nhìn chằm chằm khuôn mặt Kết Niệm Vân đỏ bừng, ánh mắt bá đạo mà dính người. Hắn hưởng thụ cảm giác này, đây là trước kia hắn chưa bao giờ có.

Kết Niệm Vân duỗi đầu lưỡi, đầṳ ѵú phấn nộn ở cơ ngực Thiều Viễn rắn chắc cọ xát, run run rẩy rẩy đứng thẳng, tiểu thịt hành phun tϊиɧ ɖϊ©h͙ đến trên cơ bụng Thiều Viễn. Vòng eo theo đâm chọc mà đĩnh động. Nhục đạo gắt gao kẹp hút côn ŧᏂịŧ lớn khi nó rời đi, khi tiến vào nhu nhu mà thả lỏng. Đại qυყ đầυ đỉnh đầu đến cung khẩu, cung khẩu liền khẽ nhếch miệng nhỏ phun ra một cổ dâʍ ŧᏂủy̠.

Bận tâm tối hôm qua mới làm tiểu hoa huyệt, Thiều Viễn không có ý tứ nhanh hơn. Hai người giao triền tuy không kịch liệt, nhưng ôn nhu trừu động làm kɧoáı ©ảʍ từng chút kéo dài mà tích lũy. Kết Niệm Vân cảm thấy toan trướng quen thuộc vọt tới, tiểu thịt hành đỉnh cơ bụng Thiều Viễn bắn đến rối tinh rối mù, cung khẩu cùng hoa thịt nhu nhu mà co rút lại vài cái liền xoắn chặt đại điểu, dâʍ ŧᏂủy̠ một đợt tiếp một đợt mà tưới qυყ đầυ.

“Ân nha ~ ách ân —— ha ~”

“Ân ——”

Thiều Viễn buông tha đầu lưỡi Kết Niệm Vân sưng đỏ, ấn cả người cậu vào lòng ngực, cự căn đâm vào nguyên cây, làm cung khẩu nuốt vào hơn phân nửa qυყ đầυ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt bắn ra, tưới tử ©υиɠ.

Làn da màu nâu nhạt che kín cơ bắp, cơ thể to lớn cùng thân hình trốn tránh trong lòng trắng nõn mềm hoạt, một chân còn phóng đãng dán hông nam nhân cường tráng, ngón chân mượt mà tiểu xảo còn co rụt lại. Mãnh liệt sai sắc cùng dáng người lớn nhỏ đối lập làm hơi thở ái muội nhiễm vài phần da^ʍ sắc.

“…… Tiểu Vân, ngươi có khỏe không?”

Thật vất vả chờ đến Thiều Viễn ra phòng ngủ đến nhà ăn mua cơm, Đồ Bảo đi vào phòng ngủ đã bị khí vị động dục mãnh liệt làm cho khuôn mặt hồng thấu, hắn lại lo lắng lại là thẹn thùng hỏi:

“Có phải hay không…… Có phải Thiều Viễn cưỡng bách ngươi hay không a?”

“A!”

Kết Niệm Vân bị Thiều Viễn mặc tốt quần áo đỡ ngồi ghế trên, cậu nâng lên lại cúi đầu, kích động đến tiểu miêu trảo cùng nhau lay động.

“Không đúng không đúng! Ta…… Ngô, ta thực thoải mái……”

Nói xong lại rũ đầu, tựa hồ đều có thể thấy cậu xấu hổ đến muốn bốc khói.

“…… Kia việc này thế nào nói cho Quất thúc Quất a di a?”

“Ai!! A!! Không được không được không thể nói! Ta……”

Kết Niệm Vân cào cào gương mặt nộn hồng, “Nhất định sẽ bị mắng, giúp ta bảo mật!”

A ba a mẹ trước khi ta tới trường học nói qua thật nhiều lần, không thể để cho người khác thấy ta, nếu biết ta không chỉ có bị nhìn, còn… Còn bị như vậy như vậy liền chết chắc!

Đồ Bảo có chút bối rối cào cào đầu.

“Chính là trên người của ngươi đều là hương vị Thiều Viễn! Vừa ngửi liền biết rồi!”

“Ngô ~”

Mèo con xấu hổ đến đầu đều nhét vào ngực, như sắp khóc:

“Câm miệng! Giúp ta bảo mật là được!”

“Ngô. Ta đây đi về trước.”

Đồ Bảo bước nhanh đi ra phòng ngủ, “Hương vị quá nồng, khiến cho ta cũng có chút muốn……”

Đồ Bảo nhớ tới tối hôm qua hắn cầm gậy mát xa đến phòng ngủ Kết Niệm Vân, kết quả lại nghe đến bạn chơi cùng từ nhỏ đến lớn khóc thút thít rêи ɾỉ cùng tiếng đánh thân thể kịch liệt thục khó nghe. Hương vị động dục làm hắn chạy về phòng ngủ mình, cửa vừa đóng lại liền gấp không chờ nổi cởϊ qυầи, kéo ra qυầи ɭóŧ, dùng gậy mát xa vốn muốn cho Kết Niệm Vân chọc vào nữ huyệt đỏ tươi.

Thiều Viễn mang theo hai chén trứng vịt Bắc Thảo cùng thịt nạc đi vào phòng ngủ, đem cháo đặt ở trước mặt Kết Niệm Vân đang cúi đầu, có chút khẩn trương nói:

“Ngươi ăn trước, ta thu thập một chút.”

Mèo con gật gật đầu, một bên uống cháo một bên duỗi lỗ tai trộm nghe Thiều Viễn làm cái gì. Ngô…… Đi hủy khăn trải giường, nhưng đó là ổ chăn ta a, ta không có chăn mới đổi, đêm nay ngủ ở chỗ nào a……

Thiều Viễn trộm nhìn Kết Niệm Vân ngoan ngoãn uống cháo, dựa!

Lần đầu tiên trong đời khẩn trương lão tử như vậy, Tiểu Niệm Vân có thể chán ghét ta hay không a. Hoa huyệt thật đáng yêu, lại sẽ hút, còn nhiều nước…… Đừng nghĩ lại muốn ngạnh……

“Chút nữa ta mang đi ra ngoài giặt sạch, đêm nay ta dọn về trụ, ngươi trước cùng ta cùng nhau ngủ, được không?”

Kết Niệm Vân gật gật đầu, miệng nhỏ uống cháo.

Anh anh anh đều không cùng ta nói chuyện, có phải chán ghét ta hay không a!

Thiều Viễn thấp thỏm bất an ngồi vào bên cạnh Kết Niệm Vân, nhìn môi cậu hơi sưng:

“Ngươi có phải giận ta hay không? Ta……”

“Ân? Không có a.”

Mèo con vẫn là không dám nhìn thẳng hắn, mắt tròn thoáng nhìn, lỗ tai hồng thấu.

“Ân, ân……”

Thiều Viễn nhìn chằm chằm tai Kết Niệm Vân phấn hồng, có chút ngốc lăng lấy lại tinh thần, nguyên lai là thẹn thùng……

Không phải! Quá đáng yêu!