Chương 5: Bị bạn cùng phòng thẳng nem xâm phạm (Sơ h)

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Quấn lấy đầu lưỡi nhỏ trơn trượt, Thiều Viễn dùng đầu lưỡi công kích tới trên miệng Kết Niệm Vân, ngẫu nhiên khẽ cắn môi cậu, ngậm lưỡi tiêm mυ"ŧ vào. Ngón tay thô ráp, ngón giữa cùng ngón áp út từ trong quần vói vào đi công kích miệng phía dưới. Kết Niệm Vân dựa lưng vào ngực rắn chắc, chân trái treo ở khuỷu tay Thiều Viễn cường tráng, hướng phía sau nghiêng đầu làm Thiều Viễn hôn.

“Ân, ân! Ngô, ân, ân……”

Âm thần theo ngón tay thọc vào rút ra nở rộ, cắm vào nơi riêng tư hồng nộn cũng theo sức hãm sâu, hai tay Kết Niệm Vân đong đưa như có như không đẩy Thiều Viễn. Âm môi ngượng ngùng bao lấy ngón tay, cảm thụ được thịt môi mềm hoạt xô đẩy liếʍ hút, cự điểu Thiều Viễn đỉnh sau mông Niệm Vân càng cứng rắn.

Hắn tay trái mở hai chân Tiểu Niệm Vân ra càng lớn. Ngón trỏ theo huyệt phùng gia nhập khai thác huyệt đạo. Ngón cái ấn tiểu hoa đế, tốc độ chọc vào rút ra nhanh hơn, tiếng nước dính nhớp tràn ngập phòng ngủ nho nhỏ.

Cổ trắng nõn bị miệng nam nhân cường tráng gặm cắn, Kết Niệm Vân tê dại, bụng nhỏ bủn rủn, thở gấp co rút lại hoa huyệt, phun ra từng luồng dâʍ ŧᏂủy̠ thấm ngón tay, lộ ở tiểu qυყ đầυ cũng toát ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, qυầи ɭóŧ thuần trắng cơ hồ ướt đẫm.

Cảm thụ hoa huyệt kiều mềm mà co rút lại, Thiều Viễn rút ra ngón tay mang theo vệt nước. Âm thần khẽ nhếch lộ ra huyệt khẩu phấn hồng, qυầи ɭóŧ ướt đẫm dính bên trái âm thần sưng to.

Thiều Viễn hôn hôn mắt tròn mèo con mê mang thủy nhuận, bóp eo nhỏ đem cậu đặt lên giường. Cởϊ qυầи lót cậu, tiểu gậy phấn hồng run rẩy đứng lên, hoa huyệt cùng qυầи ɭóŧ lưu luyến không rời lôi kéo ra vết nước. Thiều Viễn cởϊ qυầи của mình, nâng lên chân trái Kết Niệm Vân đặt lên vai. Một tay bắt lấy eo tiểu quất miêu, một tay nắm cự căn gắng gượng, qυყ đầυ chụp đánh cao cao tiểu hoa huyệt.

“Ân, ân a, ha a ~”

Mèo con xấu hổ đến hai mắt nửa khép, tiểu miêu trảo vô thố đặt ở đầu hai bên theo qυყ đầυ ngạnh ngạnh chụp đánh. Âm môi động dục dâʍ đãиɠ bị đại qυყ đầυ chụp ba bốn cái, liền không biết xấu hổ mà cùng qυყ đầυ chảy ra chảy lỏng trong suốt, theo qυყ đầυ cùng hoa phùng tiếp xúc lúc ẩn lúc hiện.

Tay buông côn ŧᏂịŧ đỏ tím, nâng lên một chân khác của Kết Niệm Vân, bóp chân cong nâng lên, đại qυყ đầυ đỉnh huyệt phùng, chậm rãi cắm vào. Thiều Viễn thanh âm khàn khàn:

“Ngoan, thả lỏng.”

Bởi vì động dục mà mật huyệt sưng to ngoan ngoãn mở ra, mặc cho đại dươиɠ ѵậŧ cắm vào, huyệt thịt mềm hoạt thẹn thùng hôn đại qυყ đầυ.

“Ách ân ~ ân, ân, ha ~ Thiều Viễn ân hừ…… A, ân ~”

Hầu kết Thiều Viễn lăn lộn một chút, hắn bóp eo Tiểu Niệm Vân, bắt đầu thong thả ra ra vào vào. Khi rút ra qυყ đầυ ở bên trong, khi cắm vào một lần so một lần vào càng sâu. Chậm rãi, đã cắm vào một nửa, Thiều Viễn thở dốc: “Ngoan.”

“Ân a ~ ân ha, hảo trướng ô, ách ân ~ ô……”

Tiểu miêu trảo Kết Niệm Vân theo cự bổng ra vào quơ loạn, ngón chân trắng nõn mượt mà vô lực mà cuộn tròn. Âm thần đầy đặn dán cán cây gân xanh, huyệt đạo co rụt hút đại qυყ đầυ. Cung khẩu tựa hồ ngửi được hương vị giống đực bắt đầu cơ khát mà co rút lại, không ngừng trào nước.

“Thả lỏng.”

Tay bóp vóng eo Kết Niệm Vân dần dần dùng sức, Thiều Viễn đong đưa cũng dần dần nhanh hơn. Lúc cắm vào khống chế đi vào một nửa, khi rút ra chỉ chừa đại qυყ đầυ dán huyệt.

Tiếng nước càng ngày càng vang, mèo con mị âm kêu tên bạn cùng phòng thẳng nam.

“A ~ Thiều Viễn, Thiều Viễn ~ ân hừ ~ a, ân, ân, ha, ách ân ~”

Nhìn Kết Niệm Vân bị thao đến biểu tình mê mang, bị bộ dáng thẳng kêu tên chính mình kiều mị câu dẫn đến, Thiều Viễn ách âm:

“Ngoan.”

Dượng cụ nóng bỏng ra vào càng lúc càng nhanh, càng ngày càng sâu, hoa huyệt phì nộn đều bị cắm, nhục đạo bị cọ xát đến tê dại. Đại qυყ đầυ cắm vào ba bốn lần sẽ đỉnh cung khẩu một chút. Bụng nhỏ Kết Niệm Vân bị đỉnh bủn rủn, tiểu côn ŧᏂịŧ trào ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, cung khẩu không ngừng phun nước.

“Ân ân ~ a ha, ách ân ~ ô, ô ân ~ ân ha!”

Mềm mị khóc suyễn hỗn loạn giao thanh, không khí trong phòng ngủ đều trở nên nhão nhão dính dính.

“Thoải mái sao?”

Thiều Viễn cúi xuống hôn hôn mèo con, hoãn lại tốc độ đâm vào rút ra, từng cái lại mãnh lại sâu cắm vào. Đại qυყ đầυ mỗi một lần đều đυ.ng vào tiểu cung khẩu, còn mang ra tiếng nước da^ʍ mĩ.

“Ân ~ ách ân ~ a ha, ách hừ ~ thoải mái, ha……”

“Ngoan.”

Cự căn chậm rãi toàn bộ tiến vào nhục huyệt, cung khẩu động dục dễ dàng khai phá. Qυყ đầυ một nửa cắm vào cung khẩu. Eo Thiều Viễn cường tráng đong đưa nhanh hơn, không màng hoa thịt thẹn thùng giữ lại, cự căn ngang ngược mà ra vào. Hai trứng no đủ va chạm âm thần, mới vài cái liền mang theo vệt nước dính nhớp. Âm mao thô cứng theo trừu cắm từng chút từng chút vuốt ve hoa huyệt non mềm, hoa đế bị ma sát sưng đỏ.

“Ách ân ~ quá a, thâm ~ ô ô, ô ân ~ a Thiều Viễn ~ ân hừ, ách ân ~ hô……”

Cự vật cương cứng bị thịt non hôn môi, đại qυყ đầυ bị cung khẩu dâʍ đãиɠ hút cắn. Trán Thiều Viễn chảy xuống mồ hôi, theo đường cong sườn mặt kiên nghị chảy vào cổ áo, hắn điên cuồng đong đưa tráng eo, côn ŧᏂịŧ lấy tốc độ cơ hồ có thể thấy tàn ảnh xâm phạm mật huyệt. Thao lộng nước sốt văng khắp nơi, tiếng nước lung tung cùng tiếng đánh thân thể giao triền ở bên nhau.

Tiểu quất miêu bị thao đến eo nhỏ hướng về phía trước đĩnh động, bụng nhỏ hơi hiện ra hình dạng cự căn, nước mắt đầu mặt, khóc thút thít da^ʍ kêu.

“Ân ~ ách ân ~ ân a ~ a ha, ô ô ô…… A ~ phun ~ ô ô ~”

Tiểu côn ŧᏂịŧ run rẩy phun ra một cổ tϊиɧ ɖϊ©h͙, hoa huyệt cấp tốc co rút lại liếʍ hút cự bổng, cung khẩu hàm chứa qυყ đầυ đóng mở phun ra một đại cổ dâʍ ŧᏂủy̠. Thiều Viễn dừng lại động tác hưởng thụ hoa huyệt lần đầu tiên cao trào. Hạ thể hai người ướt đẫm, khăn trải giường phía dưới cũng không may mắn thoát khỏi.

Mèo con mang theo âm cuối thở dốc, nửa khép mắt tròn đáng thương hề hề nhìn Thiều Viễn.

“Hô ~ hô ~ không được……”

(5.2 Mèo con bị thao thẳng kêu miêu miêu)

“Nhưng ta còn không có bắn đâu.”

Thiều Viễn cúi xuống hôn hôn tiểu miêu hô hô thở dốc, đem hai chân cậu mở ra. Tay to vừa nhấc, đem tiểu thân thể nhuận nộn bày thành tư thế quỳ bò, vòng eo mềm mại cong xuống, mông cao cao nhếch lên.

Gân xanh vờn quanh cán cây ở huyệt đạo dạo qua một vòng, cung khẩu bị đầu cột ma sát đến bủn rủn mở rộng ra. Eo Kết Niệm Vân vô lực hướng xuống giường pàm mông càng thêm cao kiều.

“Ách ân……”

Qυყ đầυ lại đâm vào, cung khẩu mềm yếu theo qυყ đầυ ra vào đóng mở. Thiều Viễn đong đưa tráng eo, một tay nắm eo Niệm Vân mềm mại, một tay bóp mông thịt trơn mềm.

Thong thả hữu lực cắm lộng trong chốc lát, Thiều Viễn cảm giác được hoa huyệt đã hoãn sau cao trào kéo dài kɧoáı ©ảʍ lại bắt đầu cơ khát liếʍ hút côn ŧᏂịŧ thô cứng, nháy mắt nhanh hơn tốc độ. Cơ bụng rắn chắc chụp đánh Kết Niệm Vân, cậu bắn ra lãng nước phun một thân Thiều Viễn. Hai người không ngừng dán sát, khăn trải giường không thể tránh né mà ướt.

Quá mức nhanh chóng trừu sáp làm hoa huyệt vô pháp phản ứng, chỉ có thể vô thố mà đại giương âm thần đầy đặn tùy ý đại điểu công thành chiếm đất, tiểu côn ŧᏂịŧ rũ đầu lay động. Mèo con nghiêng đầu, cằm dựa vào hai tay. Cậu đã bị thao đến đầu nhỏ dưa chỉ còn lại cự bổng đầy gân xanh. Miệng nhỏ sưng đỏ khẽ nhếch, mắt tròn nửa khép, trên mặt đều là mồ hôi, nước mắt, nước bọt từ cằm chảy tới mu bàn tay.

“Ân ô ~ ô, ách ân ~ a ha ~ a ân, a ân,”

Tiểu quất miêu động dục vô pháp khống chế chính mình, hoa huyệt vô pháp đối thao lộng nhanh chóng làm ra phản ứng. Nộn mông đĩnh kiều trước sau lắc lư, phối hợp làm đại điểu tiến vào càng sâu.

Thiều Viễn thở dốc bãi eo, qυყ đầυ lại nhanh lại tàn nhẫn đánh vào cung khẩu. Vị sau lưng tiến vào càng sâu, qυყ đầυ có mấy lần toàn bộ đều thao tiến cung khẩu, bị nhu nhu mà cắn, phải tốn sức lực lớn hơn nữa mới rút ra được. Tiểu miêu yêu động dục chịu không nổi cung khẩu bị khí quan giống đực thô to công kích trực tiếp, khóc kêu co rút lại huyệt đạo. Cung khẩu cắn muốn đem đại điểu nóng bỏng khóa trụ.

Nhưng đại điểu không bị hoa huyệt dâʍ đãиɠ câu dẫn, dùng lớn sức lực rút ra, đại qυყ đầυ rời đi còn phát ra ngập nước “Ba” một tiếng. Âm thanh thân thể cùng tiếng nước vang vọng.

“Ân hừ ~ ân nha ~ ân miêu ~ miêu ô ~”

Kết Niệm Vân bị qυყ đầυ công kích đến hoàn toàn mất đi lý trí, khóc thuý thít phát ra tiếng miêu kêu.

“Hô ——”

Thiều Viễn hít sâu một hơi, không giảm tốc độ, mồ hôi theo động tác rơi xuống trên lưng người dưới thân bóng loáng. Hắn cảm nhận được nhục huyệt kịch liệt co rút lại, cung khẩu càng lúc càng dùng sức, đại dươиɠ ѵậŧ cuối cùng nảy sinh ác độc mà ra vào vài cái. Bụng gắt gao đè trên mông Tiểu Niệm Vân đĩnh kiều, qυყ đầυ chọc vào cung khẩu. Đợi cảm nhận được một cổ tiếp một cổ nước cọ rửa qυყ đầυ, Thiều Viễn mới thả lỏng tinh quan, tϊиɧ ɖϊ©h͙ hữu lực bắn vào tử ©υиɠ.

Mèo con ngâm nga một tiếng, miêu miêu thở đôc, liền khóc thút thít xin tha:

“Miêu hô ~ Thiều Viễn ô… Miêu ô ~ không được……”

Bụng nhỏ toan toan trướng trướng, tử ©υиɠ bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng tưới đến no no, mèo con mơ mơ màng màng muốn ngủ.

“Ân hừ ——!”

Thiều Viễn thở gấp rút ra đại điểu, xoay mặt Kết Niệm Vân, sủng ái hôn hôn, “Ngủ đi, ngoan.”

Kết Niệm Vân chớp chớp mắt, ở Thiều Viễn ôn nhu hôn môi ngủ rồi.