Chương 20: Yêu đương vụиɠ ŧяộʍ play

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Đảo mắt liền đến nghỉ hè, Thiều Viễn nói nhà Kết Niệm Vân quá xa, mẹ hắn lại thành công lừa gạt, làm Kết Niệm Vân ở nhà hắn.

Hai người cơ hồ nửa tháng không có thân thiết, Thiều Viễn đè Kết Niệm Vân ở trên tường cuồng hôn, vốn định đỡ thèm, ngược lại đem dục niệm gợi lên.

“Ai……”

Kết Niệm Vân môi hơi sưng, trong mắt trữ nước, “Thiều Viễn ngươi… Ngươi đỉnh đến ta… Cứng quá…”

“Ngươi đừng câu dẫn ta bảo bối.”

“Ngô… Ta mới không có……”

Thiều Viễn đang muốn cúi đầu hôn hôn Kết Niệm Vân, lại đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, sợ tới mức hắn nhanh chóng cùng Kết Niệm Vân tách ra, lắp bắp trả lời, “Sao vậy mẹ?”

“Mẹ đi ra ngoài tản bộ, hỏi ngươi cùng tiểu Niệm có đi hay không?” Lý Hạnh cách cửa hỏi.

“Không đi.”

“Kia mẹ tự mình đi.”

Nói xong một chuỗi tiếng bước chân dần dần biến mất.

Thiều Viễn thở ra một hơi, “Còn hảo không có tiến vào.”

Hắn cúi đầu nhìn đũng quần chính mình đỉnh cao, “Mẹ vừa rồi nói cái gì?? Bà đi ra ngoài? Hắc hắc hắc, Niệm Vân tiểu bảo bối…”

“Ân? Làm gì……”

Bị Thiều Viễn phát ra lục quang ánh mắt nhìn đến sau lưng một trận lạnh run, Kết Niệm Vân sợ hãi rụt bả vai.

Thiều Viễn sói đói chụp mồi, “Làm!”

Nói xong liền cởϊ qυầи Kết Niệm Vân, kéo khóa quần móc ra côn ŧᏂịŧ nhất trụ kình thiên, một tay nâng một chân Kết Niệm Vân liền cắm vào.

“Ân a! Ô ~~”

Hoa huyệt đã lâu không bị tiến vào bị căng đến bủn rủn phát trướng, huyệt thịt hơi hơi co chặt một lát liền dâʍ ɭσạи mà bao lấy dươиɠ ѵậŧ. Một chân Kết Niệm Vân bị nâng cuộn tròn ngón chân.

“Hảo chặt… Bảo bối ngươi lại biến chặt.”

Thiều Viễn đong đưa eo, cán màu tím đen dần dần toàn căn bị hoa huyệt đỏ bừng cắn nuốt, dâʍ ŧᏂủy̠ mà chảy ra, chảy tới cán cây nóng bỏng, nhiễm đến nó tỏa sáng.

“Bảo bối thoải mái sao? Có muốn ta?”

“Ân nha ~ y…… Thoải mái, ngô ~ ô ô ~~ rất nhớ ngươi, thật thoải mái ~”

Kết Niệm Vân cũng theo Thiều Viễn đong đưa thẳng lưng, tiểu thịt hành ở không trung lay động, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều nhiễm đến trên quần áo Thiều Viễn. Qυầи ɭóŧ treo trên chân bị nâng lên đong đưa, không biết lúc nào sẽ rớt xuống đất.

“Ô ~ nhanh lên, ê a… Lại nhanh một chút ~ lão công lão công ~~”

Thiều Viễn cuồng mãnh bãi eo, không rảnh dùng kỹ xảo, nhục căn nhanh chóng đâm vào rút ra. Qυყ đầυ nhiều lần tàn nhẫn đỉnh tiểu cung khẩu, thẳng thao đến Kết Niệm Vân miệng khẽ nhếch, nước bọt từ khóe miệng chảy xuống, nhanh chóng thao hơn hai trăm lần, tiểu dươиɠ ѵậŧ run rẩy bắn tới quần áo Thiều Viễn. Cung khẩu mềm mại mở ra, một đợt dâʍ ŧᏂủy̠ lao ra, tưới lên qυყ đầυ. Không đến ba phút, Kết Niệm Vân liền trên dưới phun nước, mềm chân đứng không vững.

Thiều Viễn bế lên Kết Niệm Vân toàn thân mềm mại đến trước bàn, làm cậu đưa lưng về phía chính mình, “Bảo bối nhi, tay vịn hảo, mông nhếch lên.”

“Ngô… Lão công ta, ta không đứng được… Ân nha ~”

Lời còn chưa nói xong, Thiều Viễn liền dùng lực thao vào, ba nhanh một chậm đâm chọc. Kết Niệm Vân bị thao đến đầu gối mềm nhũn nhắm thẳng ngầm quỳ, nửa đường bị bàn tay Thiều Viễn thô ráp đỡ lấy.

Tiếng đánh “Bạch bạch” cùng thanh thao huyệt vẫn luôn không gián đoạn, hai người hơn mười ngày này nhiều nhất chỉ dám nửa đêm sờ sờ, Thiều Viễn nghẹn lâu như công cẩu động dục chỉ lo trừu cắm, không thấy hai chân Kết Niệm Vân vô lực, chỉ dựa vào tay hắn chống đỡ.

“Ô ~ ô ~ lão công… Ân a! Ta ô ô ~ ta không đứng được lão công ô ô ô…”

Âm thần bị dâʍ ŧᏂủy̠ nhiễm sáng bóng theo côn ŧᏂịŧ thao lộng nhảy ra, lãng thủy tao ngọt phun tung toé, nhỏ giọt trên sàn nhà. Tiểu côn ŧᏂịŧ đã bắn qua không thể nhanh cương lại như vậy, chỉ có thể tiểu qυყ đầυ phấn nộn theo động tác nảy lên.

Kết Niệm Vân mang theo khóc nức nở rêи ɾỉ rốt cuộc gọi thần chí Thiều Viễn trở về, hắn rút ra cự kiếm, ôm Kết Niệm Vân đến trên ghế làm việc, đem hai chân trắng nõn bủn rủn đặt tại tay vịn, đẩy ghế dựa để ở trên tường. Cúi đầu chỉ thấy hoa huyệt hồng diễm diễm mấp máy, âm thần da^ʍ lãng mà rộng mở, tiểu âm đế không có bảo hộ đứng thẳng. Thiều Viễn nâng dươиɠ ѵậŧ dùng qυყ đầυ đỉnh lộng tiểu âm đế, sau đó nhanh chóng lay động côn ŧᏂịŧ làm nó chụp đánh tiểu âm đế.

“Ân, ân, ô, ô ~ ê a, ô ô ~”

Tiểu âm đế bị đùa bỡn tiết tấu đóng mở, dâʍ ŧᏂủy̠ cũng một cổ một cổ chảy ra, chảy xuống cúc huyệt phấn nộn đến ghế da tích một vũng.

“Lão công ~ ân tiến vào ~ không cần, không cần ô ô…”

Thiều Viễn cũng sợ mẹ hắn trở về, không trêu đùa Kết Niệm Vân, đại qυყ đầυ đi xuống vừa trợt liền thao hoa phùng, thẳng đỉnh đến tiểu cung khẩu.

“Ân nha ~ lão công ô… Rất nhớ ngươi ~ rất nhớ ngươi ân ~”

Kết Niệm Vân ôm cổ Thiều Viễn, ở bên tai hắn làm nũng, thở ra hơi thở đều phun đến tai Thiều Viễn, đem lỗ tai hắn đều nhiễm hồng. Thiều Viễn gân xanh nhô lên, tráng eo dùng sức đong đưa, chỉ nghĩ đem tiểu miêu yêu càng ngày càng làm nũng thao đến chỉ biết khóc.

“Ô a ~~ ân ô ~~!”

Tiểu miêu yêu mềm mại mà thẳng lưng, hoa huyệt dùng sức hút đại điểu không ngừng ra vào, cung khẩu không ngừng phun ra lãng thủy.

“Ngươi cái này tiểu lãng hóa, lão công còn không có bắn đâu, ngươi đều bắn vài lần?”

“Ô ô…… Ân… Ô…”

Dương cụ bất chấp hoa huyệt hưởng thụ dư vị cao trào, hành thân nóng bỏng thô cứng cọ xát huyệt thịt, đại qυყ đầυ nhiều lần đỉnh khai tiểu cung khẩu, thao trăm cái, mới bắn ra nùng tinh.

Rút ra đại thương nửa mềm, tiểu cung khẩu không có đồ vật lấp kín, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng dâʍ ŧᏂủy̠ không hề trở ngại chảy ra, huyệt phùng mềm mại phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng dâʍ ŧᏂủy̠, lướt qua cúc huyệt nhẹ nhàng co rút lại, chồng chất trên ghế.

Thiều Viễn mặc tốt quần, lấy khăn giấy đang muốn lau cho Kết Niệm Vân, liền nghe ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân, không kịp lau liền ôm Kết Niệm Vân đến WC, mới vừa khóa cửa WC liền nghe tiếng cửa phòng bị đẩy ra.

“Tiểu Niệm? Tiểu Viễn?”

“Làm gì? Chúng ta ở phòng tắm.”

“Không có việc gì……”

Lý Hạnh nhìn quần cùng qυầи ɭóŧ tam giác màu trắng trên sàn nhà, cái này…

Không phải kích cỡ của tiểu Viễn a…

Hai người ở phòng tắm?

Chẳng lẽ là nhi tử hung ba ba mà cởϊ qυầи tiểu Niệm, cưỡng bách y cùng nhau tắm rửa?

Còn cười nhạo đinh đinh tiểu tiểu Niệm phấn nộn nộn, sau đó tiểu Niệm liền tạc mao!

Nhi tử bá đạo tổng tài loát động đinh đinh tiểu Niệm, nói ‘cư nhiên ngạnh lên’, tiểu Niệm đỏ mặt rầm rì rêи ɾỉ, sau đó hai người ở phòng tắm!

Lý hạnh chớp chớp mắt, đi ra phòng Thiều Viễn đóng cửa lại. Móc di động ra, click mở diễn đàn “Làm gay từ oa oa lớn lên”.

“Có tiến triển! Hai người bọn họ cùng nhau tắm rửa!!!! Quần tiểu thụ còn ném trên sàn nhà”

“Kí©h thí©ɧ như vậy sao!”

“Mọi người xếp hàng lên xe, không cần chen chúc, không cần đẩy người!”

“Đi a! Sinh nhi tử đi a!”

“Tài xế từ từ a!”