Chương 18: Trải lòng

Môi hôn kết thúc, tách ra một đường chỉ bạc ánh loáng lên, trán hai người tỳ vào nhau, mắt đối mắt chăm chú nhìn nhau.

Sở Trí Tu thấy Viên Bân trầm mặc lạ thường, tâm sinh lo lắng đã có chuyện gì xảy ra.

Viên Bân thấy Sở Trí Tu chưa hiểu thì cười khổ, hắn đưa tay vào vạt áo, vốn Sở Trí Tu tưởng Viên Bân định làm vài chuyện da^ʍ dật khó nói nên hơi đỏ mặt nhờ bóng tối che đậy nên Viên Bân chưa nhận ra, trong lòng lại ẩn ẩn chờ mong, đêm hôm qua thật sự quá sung sướиɠ khiến y nhớ mãi không quên.

Khi Sở Trí Tu đang chuẩn bị tâm lý hương diễm khó nói, Viên Bân lại đứng đắn bất ngờ từ ngực áo y lấy ra khế ước bán thân hai người ký ban sáng. Mặt Sở Trí Tu đột nhiên trắng bệch, môi mấp máy, A Bân đã biết.

"Trí Tu, ngươi nói đi, ta nghe."

Viên Bân khàn giọng nói, đổi lại là sự im lặng kéo dài, Sở Trí Tu chột dạ, y không biết phải nói gì để giải thích cho tâm cơ ích kỷ trong lòng, muốn trói buộc nam nhân này vào người của y không rời không bỏ.

Thấy y không lên tiếng, Viên Bân chán nản, hắn chầm chậm rời khỏi người y, tờ khế ước trong tay bị cầm đến nhăn nhún khó coi như vẻ mặt hắn vậy.

Hắn chầm chậm vuốt phẳng nó đặt lại vào tay Sở Trí Tu, quay người rời đi ra ngoài, hắn muốn bản thân chỉ làm thuộc hạ của Sở Trí Tu, giống khế ước viết, không hơn.

Sở Trí Tu biết nếu để A Bân rời khỏi căn phòng này, y và hắn coi như chấm hết, lấy một ngày làm tuổi thọ cho đoạn tình cảm ban sơ, ngắn ngủi đến buồn cười.

"A Bân, ta sợ hãi."

Giọng y run run, đưa tay ra muốn kéo Viên Bân lại bất lực buông lỏng giữa không trung.

Tay Viên Bân đặt trên cửa dừng lại, quay người nhìn Sở Trí Tu, người nọ văn nhược thư sinh, trong bóng đêm mơ hồ phát họa lên hình dáng nhỏ bé, y mới mười sáu tuổi sống lại mệt hơn người đã ngoài ba mươi là hắn đây.

Sở Trí Tu thấy Viên Bân không có ý định rời đi nữa trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, ít nhất hắn chịu nghe y nói, tốt rồi.

Y từng bước đi lại chỗ Viên Bân, đưa tay ôm lấy vòng eo gầy hữu lực, vùi đầu vào ngực hắn, càng siết càng chặt như sợ hắn sẽ rời đi bất cứ lúc nào.

"Ngươi xuất hiện quá bất ngờ, ta sợ hãi ngươi là âm mưu của bọn họ, ta, ta thực sự không biết ngươi là ai, đến bên ta có mục đích gì, giữ chúng ta quá nhanh đến không chân thực, nên ta…."

Viên Bân có chút sững sờ, người ngọc trong lòng hóa ra luôn mang nhiều tâm sự đến vậy, hắn tự đặt mình vào vị trí y, có lẽ sớm đã nghiêm hình bức cung xem hắn là ai, đến từ đâu…

Hây, y quả nhiên tâm địa thiện lương mềm lòng như hắn nghĩ, ít nhất hắn không hoàn toàn nhìn sai người.

Hắn trở tay ôm vòng eo nhỏ bé của y, hơi vuốt ve xoa dịu.

Sở Trí Tu cảm nhận được trấn an của Viên Bân, càng nhích sâu vào vòng ôm ấm áp ấy, y thật không nỡ buông người nam nhân rộng lòng tha thứ cho mọi mưu tính của y.

"Nếu A Bân không thích vậy xé bỏ khế ước, ngươi đừng rời ta đi được không?"

Nói rồi Sở Trí Tu cầm lấy khế ước định xé bỏ nó trước mặt Viên Bân, cũng là xé bỏ khúc mắt trong lòng hắn, lại bị Viên Bân ngăn cản.

Xé bỏ khúc mắc trong lòng hắn còn khúc mắc trong lòng y thì sao?

Hắn vô duyên vô cớ tiếp cận y, đυ.ng chạm ranh giới tình cảm cấm đoán của y, nếu không có gì bảo đảm, mỗi ngày y đều phải sống trong vô cùng tận suy tư tính toán, vậy đoạn tình cảm này tuổi thọ không quá một năm đâu, y sẽ tự bức bản thân mệt chết.

Viên Bân hắn là một nam nhân, còn đủ ga-lăng với tình nhân nhỏ này đấy, vậy để y giữ lấy khế ước như cho y một chén canh an thần, y vui vẻ hắn cũng thoải mái yêu thương y.

"Trí Tu, ta hy vong đây là lần đầu cũng như lần cuối ngươi tính kế ta, có tâm sự hãy nói với ta, đừng để nó thành khoảng cách được không?"

Sở Trí Tu ngẩng đầu đối diện với một đối mắt thâm thúy lại ôn nhu, bị hút sâu vào đó, định trước cả đời khó thể thoát ra.

"Sẽ không, A Bân."

Viên Bân hôn hôn lên trán của Sở Trí Tu lại không định làm trò cầm thú, hắn vẫn viết tiết chế, không muốn hại thân Sở Trí Tu.

Đáng tiếc một mảng quan tâm bị người ta đạp đổ dưới nụ hôn sâu nồng nàn. Sở Trí Tu có chút vội vàng muốn lấp đầy khoảng trống giữa cả hai, kéo Viên Bân đang làm Liễu Hạ Huệ biến thành Sở Khanh.

Không biết quần áo ai bị thoát trước đến khi hai người lên giường đã trần như nhộng quấn lấy nhau, Viên Bân cảm thán, làm quân tử thật khó.

Hắn vừa cảm thán muốn làm quân tử tay chân lại không thành thật kí©h thí©ɧ từng đoàn du͙© vọиɠ trên người gà tơ Sở Trí Tu đến khi âm thanh dâʍ đãиɠ vọng khắp đêm đen, mà hắn càng chơi càng lớn, bắt đầu khám phát vẻ đẹp hắn khát cầu, thích thú nhìn đau khổ xen lẫn du͙© vọиɠ giao thoa trên người Sở Trí Tu.