Chương 14: Cuộc sống ở Vương phủ (2)

Khi đưa Sở Trí Tu về phòng mặc thêm quần áo, Viên Bân mới có cơ hội đánh giá ngoại hình của thân thể này qua mộ chiếc gương đồng mờ ảo độ phân giải hình ảnh không quá 100p đi.

Vẫn rất trẻ, khoảng hai mươi đi.

Thân thể này khá cao, chắc tầm hơn một mét tám đi, rất gầy, lộ cả xương sườn

Hai má hóp vào cùng làn da đen vàng vọt cũng không che được khuôn mặt đường nét cương ngạnh, thô cứng.

Viên Bân rất hài lòng thân thể này, mày kiếm mắt sáng, muốn bao nhiêu khí chất nam nhân liền có bấy nhiêu.

Thân thể này nếu chăm sóc, luyện tập cẩn thận có lẽ sẽ vượt qua hắn kiếp trước.

Viên Bân chìm vào ảo tưởng đến thời hoàng kim một quyền giành được một mảng địa bàn màu mỡ, mỗi ngày có đàn em tiền hô hậu ủng gì gì đó.

Sở Trí Tu thay xong quần áo, bước ra ngoài liền thấy nam nhân vốn cương nghị xoay tới xoay lui trước gương.

Y có hơi khó hiểu, hóa ra nam nhân cũng coi trọng ngoại hình thế sao.

Sở Trí Tu lại cố ý lờ đi việc, y cũng đã loay hoay một lúc lâu trong phòng để tìm ra một bộ y phục y ưng ý nhất.

Nam nhân hay nữ nhân, đứng trước ái nhân luôn cố phô bày ra vẻ đẹp nhất của bản thân.

"Sao vậy A Bân?"

Viên Bân hơi xấu hổ xoa tay, cuối cùng vẫn ngập ngừng mở miệng:

"Ta nghĩ mình cần chút vật dụng cá nhân."

Nghe vậy Sở Trí Tu có hơi ảo não, y không có thời gian để ý đến chuyện này.

"Ta sẽ sai hạ nhân mua cho huynh, ừm, giờ huynh là thân vệ của ta, chi phí ăn uống mặc ở do ta chi trả, còn có nguyệt ngân (tiền lương)."

Viên Bân không ngờ có ngày bản thân cũng được bao nuôi đấy, còn là một thanh niên nhỏ hơn hắn rất nhiều, đương nhiên, rất nhiều này phải cộng tuổi của đời trước nữa.

Hắn trầm thấp mỉm cười, ôm tiểu thư sinh của hắn vào lòng xoa nắn một trận, rồi mới thả người ra dẫn y đến phòng bếp nấu cháo.

Sở Trí Tu trước khi gặp đại lưu manh nào đó luôn tôn thờ nguyên tắc quân tử xa nhà bếp, lần đầu thấy nam nhân nấu ăn cũng có thể mê người như vậy.

Động tác của Viên Bân có chút luống cuống nhưng kết quả cũng không tồi, hai chén cháo trứng gà vàng ươm hơi vương mùi cháy ra lò.

Sở Trí Tu dù gì cũng là Tứ công tử Vương phủ, món ngon nếm qua không ít, lại bị một chén cháo trứng gà bình thường thu phục đầu lưỡi, thu luôn cả tâm.

Viên Bân gió cuốn mây tan giải quyết chén cháo, vẫn chưa hết thòm thèm, đành chịu, còn gì để nấu nữa đâu.

Hai người đi lại không mục đích trong Lâm Phong các, Sở Trí Tu giới thiệu cho hắn những quy định của Vương phủ, chỗ nào có thể đi chỗ nào không thể đến,…

Khi trời đã sáng choang, nô tài trong Lâm Phong các mới khoan thai thức dậy, thấy Tứ công tử đi lại với một nam nhân xa lạ quần áo xộc xệch trong viện cũng chỉ hơi bất ngờ rồi làm như không thấy, ai làm việc nấy, ai lười biếng tiếp tục lười biếng, ai ngáy ngủ tiếp tục ngáy ngủ.

Thu hết mọi hành động của bọn họ vào mắt, Viên Bân có chút nóng nảy muốn cho mỗi kẻ một quyền nhưng bị Sở Trí Tu níu tay lại.

Y đã quá quen với thái độ trơ tráo của bọn hạ nhân, giáo huấn bọn họ có khi còn bị ghi hận trong lòng không biết lúc nào quay lại cắn y một ngụm, chẳng thà như hiện tại hai bên xem đối phương làm không khí, cũng khiến y tiện có vài hành động nhỏ củng cố thực lực bản thân.

Không phải y vô năng không dạy dỗ được hạ nhân, vì tất cả khế ước bán thân của bọn họ đều nằm trong tay đích mẫu, người quyết định sinh tử của bọn họ nào phải y, bọn họ càng không có lý do phục tùng y.

……….

Chủ mẫu vẫn là chủ mẫu, dù căm ghét tất cả nam hài tử không chui ra từ bụng bà trong phủ cũng phải ép dạ cầu toàn cung ứng ăn mặc, học hành và hầu hạ không thể thiếu thốn, để đổi lại một cái hư danh "hiền tuệ".

Thế nên y vẫn có chút tiền riêng.

Đầu tiên sai một hạ nhân đi mua đồ dùng cho Viên Bân, gã nô tài này cũng có chút tận tâm, quan trọng sẽ được y thưởng thêm bạc, nên hắn cũng vui vẻ làm tốt công việc.

Sau đó y sai một kẻ đến chỗ Trương tổng quản ghi tên Viên Bân vào ngạch thϊếp thân thị vệ của y.

Nô tài về báo Trương tổng quản yêu cầu Viên Bân đến trình diện ký giấy bán thân cho Vương phủ.

Bán cho Vương phủ?

Nực cười. Thân vệ của y lại ký giấy bán thân cho Vương phủ, khi đó còn là người của y sao?

Sở Trí Tu kéo Viên Bân còn đang ngơ ngác vào tiểu thư phòng của mình.

Y trải giấy, mài mực, viết từng nét chữ thanh tú như người của y.

Viết viết bỏ bỏ mới được một khế ước bán thân y cho rằng ổn nhất, lại không biết phải mở lời với A Bân thế nào.

A Bân sẽ không cho rằng y đang khi nhục hắn chứ?

Bên này Sở Trí Tu đang xoắn quýt, Viên Bân bên kia thảnh thơi đánh giá tiểu thư phòng đầy mùi sách, tranh cổ đồ gốm trang trí đẹp mắt, những thứ này đem về hiện đại, tên hắn sẽ chễm chệ trên bảng forbes.

Thấy tiểu thư sinh của hắn hết nhìn khế ước bán thân rồi rụt rè nhìn hắn.

Thở dài, người này sao có thể nhân nhượng hắn không giới hạn vậy chứ.

Đi đến phía sau Sở Trí Tu, vòng tay qua người y, ngón cái điểm mực, ấn dấu, học theo phim truyền hình chắc đúng đi.

Lúc này hắn thật sự đúng nghĩa được y bao nuôi rồi.

Sở Trí Tu cảm nhận nguồn nhiệt nóng ấm phía sau lưng có chút rung động nghĩ, A Bân không biết chữ đi, không biết gì cũng dám lung tung điểm dấu tay, lỡ y hại hắn thì sao nhưng trong lòng lại vui đến nở hoa.

Cầm khế ước đọc từng dòng chữ trên giấy bán thân, Sở Trí Tu có sự thỏa mãn không thành lời.

"Hôm nay Viên Bân bán thân vô thời hạn cho Sở Trí Tu, từ đây nguyện trung thành cẩn cẩn, không đổi không dời."

Một dòng chữ trở thành ổ khóa, khóa chặt quan hệ của hai người, cả đời.

Lúc này băn khoan cuối cùng của Sở Trí Tu cũng biết mất, khế ước của người nọ trong tay y, hoàn toàn thuộc về y.

Khi A Bân giành bánh ngô, y đã thấy người nọ thân thủ không tồi, biết nhìn thời thế, cử ngôn sát mặt, còn có sức khỏe tốt.

Hắn xuất hiện cứu y, từ cảm kích ban đầu biến thành nghi ngờ. Hắn thật sự vô tình hay đây là một mưu kế khác?

Từng ôn nhu trải qua, y lưu luyến càng nhiều, trong lòng càng khủng hoảng ngờ vực, sợ hãi tất cả đều giả tạo ngụy trang.

Giờ thì đã tốt, hắn bán cho y, dù là giả y cũng biến thành thật.

P/s: tác giả bước vào kỳ thi online sinh tử, tốc độ ra chương có thể bị gián đoạn, mọi người thông cảm.