Chương 31: Hạnh Phúc Của Ba

Tại bệnh viện ~

• Tít ~ Tít ~ Tít •

Tiếng máy đo nhịp tim trong phòng bệnh yên ắng kèm theo những hơi thở nặng nề khiến ai nghe thấy cũng không khỏi lo sợ ... Vì chỉ 1 tiếng kéo dài của nó thôi cũng có thể tước đoạt mạng sống của người đang nằm đó ...

Thùy Hân đã tỉnh vào ngày hôm sau , nàng sống sót được thì cũng đã là may mắn mỉm cười , còn ông Hoàng thì không được như vậy , vì đầu đập vào vô lăng chấn thương quá nặng ... Ông nếu tỉnh lại cũng sẽ rất yếu chứ không thể như bình thường được nữa .

" Liệu ông ấy có tỉnh lại không ông ? "_ bà Mai thở dài ngồi cạnh giường ông Hoàng quay sang hỏi chồng mình .

" Tôi cũng không biết nữa ? Nhưng tôi cũng mong ông ấy tỉnh lại lắm nếu không chắc Thùy Hân ... Con bé sẽ chịu không được mất ... Thôi , tôi đi mua chút cháo cho con Thoại Thanh với con bé Thùy Hân... Đã từ qua bọn nó không ăn gì rồi ! "_ Ông Hưng cũng vỗ vai bà nhìn người bạn mình đang nằm im trên giường mà nói rồi đi ra ngoài .

Phòng bệnh của Thùy Hân ~

" Thùy Hân ... Chị cảm thấy thế nào rồi ? Còn đau chỗ nào không ? "_ Thấy Thùy Hân đang cố ngồi dậy , Thoại Thanh ngay lập tức cố gắng đỡ người yêu dậy 1 cách nhẹ nhàng nhất có thể .

Thùy Hân nhăn nhẹ mặt vì cái chân băng bó từ gối xuống tới bàn chân không thể nhúc nhích mạnh được , nàng lắc nhẹ đầu nhìn cô như câu trả lời .

" ba chị sao rồi ? Ông ấy ổn chứ Thoại Thanh ? "_ Thùy Hân nắm lấy tay cô nói như mếu .

Đáp lại là sự im lặng , Thùy Hân biết có chuyện không lành xảy ra nên liền bật khóc tức tưởi , thấy vậy Thoại Thanh liền ôm lấy nàng vào lòng xoa đầu nàng ôn nhu vỗ về và trấn an .

" Ngoan nào bảo bối , ba không sao đâu ... Ông ấy chỉ đang trong trạng thái hôn mê thôi nhất định sẽ cứu được ba mà "_ Thoại Thanh.

" Chị muốn ... Hức...gặp ba...cho chị gặp ba chị đi "_ Thùy Hân sốt ruột nói trong tiếng nấc .

" Nhưng mà ... Chân của chị ... Hơn nữa liệu chị có ổn định tinh thần để gặp ba trong lúc này không ? "_Thoại Thanh lo lắng hỏi .

" Xin em...xin em đấy ... Cho chị gặp ba đi mà "_ Thùy Hân

" được rồi ! Ngoan chị đừng khóc nữa ... Em sẽ đi mượn bác sĩ chiếc xe lăn "_ Thoại Thanh nói rồi nhanh chóng rời khỏi phòng đi lấy xe lăn đưa người yêu qua gặp ông Hoàng .

Thoại Thanh đưa Thùy Hân qua phòng ông Hoàng bằng chiếc xe lăn vừa mượn được , tim nàng đập liên hồi vì sợ , Thùy Hân chỉ biết chắp tay cầu nguyện cầu nguyện và cầu nguyện thôi chứ cũng không biết làm gì , chỉ mong ba nàng sẽ qua khỏi cơn nguy kịch này mà về nhà với mình ... Dù ít khi được ăn cơm cùng với ông , hay trách ông vô tâm không quan tâm đến mình nhiều mà toàn ham công tiếc việc .

Vào phòng bệnh của ông Hoàng , mùi thuốc xộc thẳng vào mũi Thùy Hân , nàng nhìn thân xác của người đàn ông đã đứng tuổi khuôn mặt đầy vết xước được dán băng gạc lại , băng bó kín đến nổi chỉ còn thấy cặp mắt và miệng , tay ông cũng không kém , xây xác tả tơi cả , Thùy Hân vừa nhìn thấy liền bật khóc ngay vì đau lòng ... Thoại Thanh đưa tay lên vai người yêu mình xoa lấy mà mắt rưng rưng theo ... Cô đã hứa với lòng mình nếu bắt được hung thủ sẽ nhất định cho hắn 1 trận ra trò mới giao nộp cho cảnh sát , cô đã cho người điều tra riêng tên Hào Luân và hắn là kẻ mà cô nghi ngờ nhất cho tới bây giờ .

" Thùy Hân ... Con bình tĩnh đi ~ "_ Thấy Thùy Hân khóc , bà Mai cũng có chút xót lòng ... Được Thoại Thanh đẩy xe lại gần hơn , bà xoa đầu nàng nói .

" sao con bình tĩnh được đây hả mẹ ? Liệu ba con có tỉnh lại được không hả mẹ ? Hức ... "_ Thùy Hân tay nắm bàn tay tỏa hơi ấm của ông Hoàng mà khuôn mặt thất thần, môi nàng mếu lại , nước mắt chảy dài giọng nàng khàn khàn ánh mắt đỏ hoe hỏi rồi lại khóc .

" sẽ tỉnh lại thôi con ! Con mà khóc ba con biết sẽ không vui chút nào đâu "_ bà Mai .

Thoại Thanh lúc này chỉ biết im lặng nhìn người mình yêu khóc trong đau lòng thôi , cô bây giờ chẳng biết làm gì cả ... Thôi thì cứ cho nàng khóc đi khóc xong mệt rồi sẽ bình tĩnh hơn , thoải mái hơn tinh thần của nàng cũng sẽ ổn định hơn .

Đã hơn 1 tiếng rồi mà Thùy Hân vẫn không muốn rời khỏi căn phòng đó , đến khi y tá bước vào thông báo gọi nàng về phòng uống thuốc Thùy Hân mới chịu rời đi .

" ba em mua cháo cho chị nè ! Lâu rồi mới thấy ba em ôn nhu quan tâm tới người ngoài như vậy đấy nhá "_ Thoại Thanh mở hộp cháo đậu xanh ra liền nhướn mày nhìn nàng nói .

" cám ơn bác ấy thay chị nhé ! Giờ thì chị cũng bình tĩnh hơn đôi chút rồi "_ Thùy Hân thở phào nhẹ 1 cái .

" Tạ ơn trời ! Chị ổn là em vui rồi , hạnh phúc lắm rồi ... Em cứ sợ hãi ... Lo lắng chuyện gì sẽ xảy ra với chị ... Lúc đó chắc em chết mất "_ Thoại Thanh thổi thổi muỗng cháo giọng vừa giỡn vừa run nói .

" Đồ ngốc này ! Đời thiếu gì gái không có chị cũng có cô khác xuất hiện hà cớ gì phải chết chứ ... "_ Thùy Hân đánh nhẹ lên vai cô mắng .

" ha...có ai đi " nguồn sống " rồi mà còn sống nổi không chứ ? Nè , há miệng ra "_ Thoại Thanh nhấn mạnh rồi đưa muỗng cháo lên miệng nàng .

" A...um ~ ngon quá "_ Thùy Hân cười nhẹ nhìn cô nói .

" vậy ăn thêm nha ! phải hết hộp cháo này ba em mới vui "_ Thoại Thanh ôn nhu đút từng muỗng cho nàng ăn , sau khi ăn xong Thoại Thanh còn tử tế lấy khăn giấy lau miệng cho nàng rồi hôn chụt vào bờ môi ấy 1 cái nhẹ .

• Chụt •

" Ơ ! Đây là bệnh viện đấy ... "_ Thùy Hân nhíu mày đánh nhẹ ngực cô .

" có sao đâu ! Trừ khi chị ấn nút báo động này gọi cho điều dưỡng và y tá thì họ mới lên phòng chị thôi "_ Thoại Thanh

" Hứ , giỏi lý do thôi ... "_ Thùy Hân nhăn mặt nhéo lỗ mũi nó nhẹ 1 cái .

.....

" Đấy , ông thấy gì chưa ? Tôi đã nghi ngờ 2 đứa này từ hồi còn ở chung rồi "_ bà Mai với chồng mình từ cửa sổ nhìn vào nãy giờ .

" Tôi thấy cũng có sao ? Chỉ là 2 đứa nó yêu nhau thôi mà như bao cặp đôi khác thôi "_ ông Hưng .

" Haizzz , tôi thấy đồng tính nhiều lời ra tiếng vào ... Hơn nữa chúng ta đã nhờ vả ỷ lại nhà ông Hoàng quá nhiều rồi nên không muốn người ngoài nghĩ chúng ta vì cái gia tài của ông ấy mà nói thấy sang bắt quàng làm họ "_ bà Mai .

" Hừm , bà khéo lo ... Vậy để tôi tìm chút vốn rồi tự mình gầy dựng lại từ đầu , vì con Thanh tôi có thể làm tất cả ... Bà cũng đừng có mà cản trở 2 đứa nó , tôi nói rồi đấy ... Miễn là con bé hạnh phúc là được "_ ông Hưng nói rồi bỏ đi 1 hơi không ngoảnh mặt lại vì cảm thấy vợ mình chỉ sợ nhiều lời chỉ trích ra vào và sợ xã hội chê cười gia đình . còn đối với ông Hưng ... Con gái ông mới là tất cả từ trước đến giờ chỉ cần thấy cô làm điều gì thì sẽ ủng hộ điều đó vì đối với ông thứ khiến ông hạnh phúc nhất là niềm vui của Thoại Thanh nụ cười của Thoại Thanh ... Biết cô đã lớn rồi nên ông biết cô nên làm gì và không nên làm gì ... Ông chỉ mong cô hạnh phúc với đừng lợi dụng con gái người ta vì tiền hay cái gì khác là được