Chương 30: Nguy kịch

Thoại Thanh vội vã cắm đầu chạy xe tới bệnh viện ... Cô liên tục run rẩy sợ hãi trước phòng cấp cứu của 2 người , có cả cảnh sát đứng canh chừng ... Cô vừa chấp tay cầu nguyện và sau đó cũng gọi ba mẹ và Vĩnh Nguyên bạn cô tới .

• reng reng •

" alo tôi nghe đây mau nói đi "_ Thoại Thanh bắt máy đưa lên tai mình

" thưa cô chúng tôi thấy thắng xe đã bị tháo bỏ ... Cho nên ... "_ viên cảnh sát đầu dây kia nói .

• bốp •

" mẹ kiếp ... Ai đã làm chuyện này chứ ... "_ Thoại Thanh tắt máy đấm mạnh vào tường mắt đỏ lên rưng rưng vừa tức giận vừa lo lắng .

" Kh...khoan đã ... Không lẽ là tên khốn đó ... "_ Thoại Thanh chợt nhận ra điều gì đó liền giận hơn khi nghi ngờ hắn chính là người hãm hại người yêu mình .

" Thoại Thanh ... Hoàng Tổng và giám đốc sao rồi ... "_ Hào Luân và Vĩnh Nguyên từ xa chạy đến gần hắn bình thản hỏi như mình là kẻ vô tội chưa biết gì .

" đúng đó , chị Hân có sao không mậy ? "_ Vĩnh Nguyên cũng hỏi với vẻ mặt căng thẳng . Hào Luân nhìn về phía cửa cấp cứu đang sáng đèn mà nhếch mép 1 cái .

Thoại Thanh đang đặt 1 tay trên tường 1 tay chống nạnh ánh mắt đầy sự căm thù , sau khi nghe tiếng Hào Luân hỏi thì liền trừng ánh mắt đỏ ngầu của mình về phía hắn ta , cô mất bình tĩnh nắm lấy cổ áo hắn :

" THẰNG CHÓ CHẾT , LÀ MÀY HÃM HẠI HOÀNG TỔNG VÀ THÙY HÂN ĐÚNG KHÔNG ? "_ Thoại Thanh gằn giọng nước mắt rưng rưng sau đó 1 cú thúc mạnh từ nắm đấm của cô giáng xuống vào má phải hắn liên tục .

• BỐP BỐP BỐP •

" THOẠI THANH , DỪNG TAY ... ĐỪNG LÀM BẬY "_ cô đạp hắn ngã nhào Vĩnh Nguyên và cảnh sát cạnh đó liền tới ôm từ sau cô kéo ra kêu cô bình tĩnh .

" Muốn đánh nhau không ? Tôi cho 2 người lên đồn đánh ? "_ Viên cảnh sát nhíu mày hỏi .

" Hoàng Tổng bị tai nạn...không liên quan đến tôi ông ấy đối tốt với tôi , sao tôi phải hãm hại ông ấy chứ "_ Hào Luân

" Mày .... "_ Thoại Thanh ức chế định nhào đến đánh hắn ta tiếp thì bị Vĩnh Nguyên kéo lại .

" bình tĩnh đi ... "_ Vĩnh Nguyên

" đây là bệnh viện... Tôi mong các cô cậu giữ bình tĩnh và trật tự dùm "_ viên cảnh sát 2 nói rồi yên vị ngồi trên ghế chờ .

Tên Hào Luân lúc này đưa tay lên quệt môi mình , có máu rồi ... Hắn cố ngồi dậy nhếch môi cười 1 cái rồi lên ghế chờ ngồi cạnh viên cảnh sát ( sợ quéo rồi nên ngồi gần cảnh sát để khỏi bị ăn đập ) .

2 tiếng trôi qua ~

....

4 tiếng trôi qua ~

....

6 tiếng trôi qua ~

....

Ánh đèn phía trên chữ cấp cứu tắt đi , Thoại Thanh đứng vội lên chờ tin từ bác sĩ .

• cạch •

Tiếng mở cửa kêu nhẹ , các bác sĩ lần lượt ra ngoài ... chỉ duy nhất 1 vị bác sĩ trạc tuổi ba Thùy Hân thì nán lại đứng đối diện báo tin cho người nhà , tiếng ồn làm tên Hào Luân đang ngủ say chợt tỉnh giấc , hắn nhướn 1 bên mày nghe xem bác sĩ sẽ nói gì :

" Bác sĩ , vợ và ba vợ tôi sao rồi ạ ? "_ Thoại Thanh nói khiến mọi người xung quanh liền cau mày khó hiểu , nhưng bác sĩ thì phải có trách nhiệm báo tin cho gia đình hay .

" bình tĩnh nào , vợ cô là cô gái tóc nâu dài đúng không ... Cô ấy không sao cả chỉ bị gãy chân và xây xác bên ngoài thôi ... "_ vị bác sĩ vỗ vai cô nói khiến cô như nhẹ người hẳn đi vậy.

" t...thế còn ba cô ấy thì sao ? "_ Thoại Thanh giọng gấp rút nói .

" Ba cô ấy thì ... Haizzz...do đầu đập vào vô lăng quá mạnh nên bị chấn thương hộp sọ , may là cấp cứu kịp thời nhưng vẫn phải chờ ngày tỉnh lại , nhưng nếu có tỉnh dậy cũng chưa chắc gì ông ấy được tỉnh táo như bình thường nữa ... Tôi rất tiếc "_ vị bác sĩ nói .

" không thể nào ... "_ Thoại Thanh thất thần ngồi thụp xuống ghế .

Sau khi bác sĩ rời đi , có vài y tá mang xe đẩy vào đặt Thùy Hân nằm lên đấy và đưa đến phòng hồi sức :

" chị Hân....em đây ... Là em đây "_ Thấy người nọ đang nhướn mắt dần Thoại Thanh nắm lấy tay nàng mà đi theo đến phòng hồi sức , còn ông Hoàng thì vẫn còn thở bằng máy bên trong .

Lúc này , Hào Luân ngóc đầu dậy khi biết tất cả đã rời đi , hắn nhảy lên vỗ tay mình 1 cái khoái trá và cười 1 nụ cười mãn nguyện .

" haha... Thật tình ... Tôi không ngờ là mọi chuyện diễn ra tốt đẹp như vậy đấy ... Quá đẹp luôn haha ... Ông mau tỉnh dậy đi càng khùng điên càng tốt...tôi chờ ông tỉnh Nhất Quân ạ "_ Hắn rời đi với tâm trạng khoái trá miệng cười không ngớt khi mọi thứ suông sẽ hơn cả kế hoạch nữa . Hắn mừng thầm vì lần này hắn đã thắng chắc rồi .

.....

• Brừ Brừ Brừ •

" alo tao nghe "_ Thoại Thanh nói qua khi bắt máy của Vĩnh Nguyên .

" Anh ta đã rời đi ... "_ Vĩnh Nguyên nép 1 phía nhìn nãy giờ đã quay lại được hết biểu hiện của hắn và điện báo lại cho Thoại Thanh .

" được rồi , cho người lắp camera giấu kín trong phòng ba vợ tao đi , mà nhớ gửi đoạn clip mày quay cho tao luôn nhé "_ Thoại Thanh

" Ok , tao gửi rồi đó ... Lần này thằng đấy đi ăn cơm tù chắc rồi "_ Vĩnh Nguyên

" hứm , đấu với tao ... Lớn hơn tao nhưng chưa chắc đã cao tay bằng tao đâu ... Giờ đã có bằng chứng hắn là kẻ gây ra việc đó tuy không trực tiếp nhưng tao sẽ lôi thằng gây ra chuyện này sớm nhất có thể "_ Thoại Thanh nắm bàn tay nhỏ nhắn của người yêu mình ... Sau đó thì nhìn vào khuôn mặt nàng nói với giọng đầy thù hận , khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp vẫn còn nhưng bị dán kín bởi băng cá nhân ở má cằm và trán vài chỗ còn đỏ lên vài vết xước ở tay nữa chứ . Cái chân thì bó bột to như khúc gỗ được treo lên cao . Sôi sục hơn là ông Hoàng ân nhân của nó và sắp là ba vợ nó vừa qua cơn nguy kịch sau cuộc đấu tranh với tử thần , bác sĩ nói chỉ cần cấp cứu muộn 2-3 phút nữa thôi là có lẽ ông đã chết rồi .