Chương 40: Một Đêm Phất Nhanh Không Phải Mơ (5)

Cũng không biết là đầu óc Chiết Chi nhạy bén, hay là do bọn họ có quan hệ huyết thống, cô hình như hiểu được hai người kia nghĩ cái gì, nhún vai tỏ vẻ không sao cae: “Tôi không nói tiền với các người, chẳng lẽ nói chuyện tình cảm với các người sao?”

Mấu chốt là, tình cảm ở đâu ra?

Gió to thổi tới?

Hoa Cường và Hoa Tư Hàm nghe đến đó, nước mắt chảy xuống, thành kính sám hối: “Chi Chi, đều do chị không nhận ra em.”

“Chi Chi, đều do năm đó ba không chăm sóc tốt cho các con.”

Hai người mỗi người một câu, rất giống đang diễn kịch nói.

Chiết Chi lại câm nín, hai người kia làm gì vậy, không phải nên đuổi cô ra khỏi nhà, sau đó đem đồ giả trở thành đồ thật, nâng trong lòng bàn tay che chở đầy đủ, sau đó đồ thật là cô trở thành đồ giả, chịu đủ các loại giày xéo mới đúng sao?!

Tiểu thuyết đều viết như vậy mà!

Sao bây giờ lại không giống?

“Dù các người nói như vậy, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho Hoa Tư Điềm.” Chiết Chi không chút do dự tỏ rõ lập trường của mình, Hoa Cường và Hoa Tư Hàm trầm mặc, hiện tại suy nghĩ của hai bọn họ quá loạn, căn bản không nghĩ được phải xử lý Hoa Tư Điềm như thế nào.

“Chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một chút trước đi.” Thần Tài lên tiếng đánh vỡ cục diện trầm mặc bế tắc.

Trước tiên, mặc kệ Hoa Tư Điềm thế nào, hiện tại Chiết Chi cần phải đi bệnh viện kiểm tra: “Trên đầu cô không phải có cục u sao? Đi xem thử có bị chấn động não hay không.”

Chiết Chi lập tức gật đầu: “Đúng đúng đúng, tôi xui xẻo như vậy, vạn nhất bị đánh một gậy chết não thì làm sao bây giờ?!”



Hoa Cường: “…”

Hoa Tư Hàm: “…”

Thần Tài: “…”

Cô đến việc nguyền rủa bản thân mình, thật là một chút cũng không thủ hạ lưu tình ha!

Chiết Chi lại một lần nữa đi vào bệnh viện, lúc này đây, người bị người phun tào cấu tạo thân thể của phú nhị đại không giống với người khác, biến thành bản thân cô, Chiết Chi tỏ vẻ không thể tiếp thu.

Hai người Hoa Cường và Hoa Tư Hàm còn chờ ở bên ngoài, bộ dáng tình cảm chân thành trên mặt, mạnh hơn so với Vương Quế Phân không ít, nhưng chính là tình cảm chân thành như vậy, làm Chiết Chi không biết phải đối mặt như nào.

Dù sao Vương Quế Phân là kẻ xấu, cô cũng có thể xấu tính.

Nhưng mà đối mặt với hai người bên ngoài, Chiết Chi có chút đau đầu, không thể lấy một số tiền rồi tống cổ cô đi sao? Coi như không biết cô tồn tại, trước giờ cô cũng không chờ mong gì bọn họ, vì cái gì mà muốn đến làm nhiễu loạn cuộc sống của cô?

Chiết Chi nằm ở phòng truyền dịch, ba hòn núi lớn đứng bên cạnh nhìn cô, Chiết Chi có chút phiền: “Hai người các người khi nào đi?”

Có thể đừng nhìn cô được không? Lỡ như cô hiểu lầm thì làm sao bây giờ?

“Chúng ta đợi em đi cùng, chúng ta cùng nhau về nhà.” Hoa Tư Hàm lập tức mở miệng, vừa thấy Chiết Chi liền muốn khóc, lúc đang làm DNA, thuận tiện còn để thám tử tư đi điều tra cuộc sống mấy năm nay của Chiết Chi một chút, vốn dĩ chỉ cảm thấy một cô gái trải qua quá thảm.

Sau khi biết là em gái ruột của mình, Hoa Tư Hàm thiếu chút nữa hỏng mất.



Chiết Chi đối với ký ức khi còn nhỏ không có bao nhiêu, cũng không đa sầu đa cảm như Hoa Tư Hàm: “Hoa Tư Điềm mới là em gái cô.”

“Con bé ở cục cảnh sát.” Hoa Tư Hàm bắt lấy cái tay khác của Chiết Chi, trên tay có rất nhiều vết chai, cô ấy nhớ Chiết Chi còn từng làm công nhân dọn gạch, tức khắc đau lòng cứng lại: “Chi Chi, em yên tâm, từ nay về sau chị và ba nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em.”

“Cho nên?” Chiết Chi nhàn nhạt giương mắt: “Các người định đưa tôi về nhà, từ bỏ Hoa Tư Điềm?”

Vấn đề này hỏi ra vô cùng sắc bén, âm thanh khóc thút thít của Hoa Tư Hàm đột nhiên im bặt, Hoa Cường cũng không nói gì, không khí trong nháy mắt trở nên ngượng ngùng.

Chiết Chi nhìn hai người kia: “Các người tới tìm tôi, là xác định tôi mới là thật, người trong cục cảnh sát kia là hàng giả, đúng hay không?”

Hoa Cường hình như đối với hai chữ “hàng giả” có chút không quá thoải mái, nhưng mà cái gì cũng không nói.

Chiết Chi làm bộ không nhìn thấy, khiến cho hai bọn họ lập tức thay đổi, việc này không có khả năng, con người là động vật có cảm tính, cho dù Vương Quế Phân hư tình giả ý như vậy, cô còn thể cảm thấy đau lòng, huống chi Hoa Cường và Hoa Tư Hàm đối với Hoa Tư Điềm hết sức sủng ái.

“Nếu người kia là giả, tôi mới là thật, các người đương nhiên phải từ bỏ một người.” Vẻ mặt Chiết Chi bình tĩnh nhìn hai người kia: “Tôi mặc kệ tình cảm giữa các người và Hoa Tư Điềm có bao nhiêu sâu sắc, xin đừng ở đây nói với tôi chuyện đó, kêu hai chúng tôi ở chung hoà bình, tôi đối với Hoa Tư Điềm không có ác ý gì, tôi cũng không cảm thấy có cô ta, di sản tôi có được sẽ bớt đi một ít, dù sao thì ông vẫn còn sống.”

Hoa Cường nghe vậy, khóe mắt giật giật.

Trong lòng nghẹn khuất, không biết phải nói gì.

“Nhưng chỉ có tôi là đơn thuần không muốn đối phó với Hoa Tư Điềm thôi, dù sao một kẻ muốn châm lửa thiêu chết tôi, ở chung một phòng với tôi, tôi sợ có ngày ngủ dậy đã sang tới kiếp sau.” Chiết Chi mặc kệ hai người kia tin hay không tin, dù sao lời muốn nói cô cũng đã nói.

Đúng là Hoa Cường và Hoa Tư Hàm không biết phải sắp xếp cho Hoa Tư Điềm như thế nào, nuôi nấng nhiều năm như vậy, tình cảm chắc chắn là có, chợt vừa nghe đến lời Chiết Chi nói, theo bản năng muốn phản bác, hiện tại bọn họ ở bệnh viện, chẳng qua là bởi vì quan hệ huyết thống đánh sâu vào.

Làm cho bọn họ không có cách nào tự hỏi nhiều như vậy.