Việc công thì phiền toái, việc tư cũng chẳng quá tốt, hai ngày này, Văn Khúc Tinh bị Li Nguyệt hành đến mức muốn đột quỵ.
Hắn định đi tìm Tư Mệnh một chuyến, xem mệnh cách hiện tại của Chiết Chi đã rối thành cái giống gì rồi, biết bệnh ở đâu thì mới bốc đúng thuốc được!
“Nghe nói Khuê Túc đang muốn gia đình tìm gấp cho mình một cô gái để kết hôn, nhưng mà Li Nguyệt không thể tới gần Khuê Túc, nếu tới gần thì Khuê Túc sẽ chết, cho nên nàng ấy đang gấp đến mức đứng ngồi không yên.” Văn Khúc Tinh nói xong, rồi đưa ánh mắt trông mong nhìn Thần Tài.
Thần Tài bị Thiên Đế ném xuống đây để làm lễ tạ thần, không hoàn thành nhiệm vụ thì không thể trở về.
Cho nên toàn bộ trọng trách đều đặt hết lên vai Văn Khúc Tinh.
“Cố gắng hoàn thành nhiệm vụ thật tốt, tháng sau ta sẽ tăng tiền lương cho ngươi!” Thần Tài vỗ vỗ bả vai Văn Khúc Tinh, nỗ lực tìm lại một chút tôn nghiêm của Thần Tài ở trên người hắn.
Rốt cuộc vì sao thứ này lại không thể tìm thấy ở trên người Chiết Chi?
Trong tiệm cà phê, Chiết Chi và Hoa Tư Hàm vẫn còn tiếp tục ông nói gà bà nói vịt, Chiết Chi cố nén cắn rứt lương tâm, quyết định muốn lấy lòng Hoa Tư Hàm, dù sao đây cũng là một cơ hội.
Hoa Tư Hàm lại suy nghĩ người này có đến tám chín phần là con gái riêng của ba mình, tuy rằng cô đối với ba mình có chút bất mãn, nhưng cô vẫn ráng tìm cho Hoa Cường một lý do chống chế, dù sao thì mẹ cũng đã chết nhiều năm như vậy rồi, Hoa Cường là một người hay chịu nhiều áp lực, người ngoài còn hay nói ra nói vào, khó tránh khỏi không cẩn thận lầm đường lỡ bước.
Có lẽ vì thế mới có người con riêng này xuất hiện.
Người phụ nữ kia lựa chọn mang con cao chạy xa bay, mà không phải tới cửa ăn vạ đòi tiền, xem ra cũng là một người phụ nữ thiện lương.
Chiết Chi, năm đó vẫn chỉ là một đứa trẻ, là một người vô tội!
Nghĩ đến đây, thì Hoa Cường, người phụ nữ nào đó, con gái riêng Chiết Chi, cả ba người đều được Hoa Tư Hàm tẩy trắng.
Không thể không nói người tốt mười kiếp hoàn toàn không phải hư danh, ở trong mắt cô ấy, hình như trên đời này không tồn tại người xấu.
Hoa Tư Hàm nhìn Chiết Chi với ánh mắt vô cùng thân thiện: “Cô muốn tìm việc? Có muốn tới Hoa thị làm thử không?”
Chiết Chi trong lòng cả kinh, tới rồi, cuối cùng cũng tới rồi, kịch bản tổng tài hào môn nuôi dưỡng tiểu tình nhân luôn là cái kiểu đem người biến thành thư ký kè kè bên cạnh, có vẻ đây là thủ pháp quen thuộc của nhà hào môn, mặc kệ nam hay nữ đều thích cho làm thư ký đặt bên người?
“Hoa tiểu thư, tôi là người không có bằng cấp, ngay cả hộ khẩu cũng không có luôn, tôi không thể bước vào xí nghiệp Hoa thị được, vị trí thư ký của cô tôi không thể làm được đâu.” Chiết Chi vô cùng tự mình hiểu lấy mình, đừng nói là làm thư ký, cho dù là em gái chạy vặt cô cũng chưa diễn bao
giờ đâu.
“Hóa ra cô muốn làm thư ký cho tôi?” Hoa Tư Hàm hiểu rõ mở miệng: “Tuy rằng trước nay chưa từng có tiền lệ, nhưng nếu cô muốn, thì cũng có thể.”
Chiết · vẻ mặt hoang mang· Chi: “Thật ra… tôi cũng không muốn lắm, tôi chỉ biết pha cà phê.”
“Vậy cô cứ xem như làm trợ lý pha cà phê cho tôi đi.” Hoa Tư Hàm dứt khoát lưu loát quyết định, gọi điện thoại cho trợ lý của mình sắp xếp công việc.
Chiết Chi nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Thần Tài cũng trợn mắt há hốc mồm: “Thuê người làm đều tùy tiện như vậy sao? Chẳng lẽ không cần phải nghiêm túc một chút?”
“Mệnh cách đời này của A Phủ, là do Li Nguyệt hối lộ Tư Mệnh và Diêm Vương mà có được, mệnh của cô ấy thật sự rất rốt, gặp được chị gái ruột, đương nhiên vận may sẽ được kích hoạt.” Văn Khúc Tinh tùy ý mở miệng, rốt cuộc năm đó có gút mắt gì, cũng chỉ có thể đi hỏi Tư Mệnh mới biết được: “Còn cái người kia ở trong nhà của bọn họ, tám chín phần mười là giả mạo rồi, buổi tối ta sẽ đi tìm Tư Mệnh, tranh thủ về sớm một chút.”
Chiết Chi đối mặt với chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, trong khoảng thời gian ngắn phản ứng không kịp, ngây ngốc nhìn Hoa Tư Hàm: “Thư ký pha cà phê?”
Mẹ nó pha cà phê mà cần phải tìm thư ký? Tập đoàn của các người tiêu tiền như vậy sao?
“Đúng vậy, tiền lương dựa theo mức bình thường mà tính, lương bình thường của cô là bao nhiêu tiền?”
“Tám đồng một tiếng.” Chiết Chi có chút khó khăn mở miệng.
Hoa Tư Hàm nhìn thân thể nhỏ bé đáng thương của Chiết Chi, không không chế được mà sờ sờ mặt cô: “Tôi trả cô tám mươi tệ một tiếng, một ngày đi làm tám tiếng, sáng đi chiều về…”
Chiết Chi bị động tác vừa rồi của Hoa Tư Hàm làm cho khϊếp sợ, sờ mặt? Vì cái gì mà lại sờ mặt cô?
Chẳng lẽ hai mươi năm qua cô không có bạn trai, là bởi vì thật ra cô thu hút phụ nữ hơn sao?
“Tám mươi tệ một tiếng? Muốn… muốn bồi ngủ sao?” Chiết Chi thật cẩn thận hỏi, muốn bán đứng tôn nghiêm sao?! Nếu muốn! Cô có thể bán một chút!
Vẻ mặt Hoa Tư Hàm khϊếp sợ nhìn cô…
Hóa ra… cô ấy thích như vậy?
Tác giả có lời muốn nói: Đại khái chính là… hào quang của vai chính ~ ừm, đúng vậy, là hào quang của vai chính~