Diệp Thanh Vũ từ trong trí nhớ của nguyên chủ biết được, căn bản trong nhà cũng không có một đồng bạc, không có thức ăn nào khác trong hủ, ngoại trừ một ít trấu. Hơn nữa, ngoại trừ bệnh của nàng, khi gia gia gặp chuyện không may ở phường đậu hũ xương cốt bị thương nặng do bị một tấm ván đập vào, nằm trên giường không dậy nổi, quanh năm cần phải uống thuốc.
Lúc này xem bệnh uống thuốc là rất đắt, nếu không Diệp gia vốn là một gia đình giàu có trong thôn, không phải tái nghèo hết lần này đến lần khác cơ cực như bây giờ.
"...... Không bán! Đó là ruộng đất cuối cùng trong nhà, nói gì cũng không thể bán. Tiền bạc đều là mượn của người ta, con, con cũng đừng quan tâm, uống thuốc trước, dưỡng thân thể tốt mới là quan trọng nhất."
Diệp Tần thị nghe được câu hỏi của nữ nhi, lại là một trận vui buồn lẫn lộn.
Bà ấy vui mừng vì nữ nhi cuối cùng cũng bắt đầu quan tâm đến tình trạng trong nhà, không còn một mực đắm chìm trong đau khổ của mình nữa.
Thế nhưng vừa nghĩ tới vì chữa bệnh cho nữ nhi, đai nhi tử trực tiếp cùng Lý địa chủ trên trấn ký khế ước bán thân sống ba năm, làm công dài hạn, Diệp Tần thị liền một trận bi thương phát ra từ trái tim.
Diệp Tần thị che đi nỗi buồn ở đáy mắt trên mặt nặn ra một nụ cười dịu dàng, bưng thuốc đến bên miệng nữ nhi, nhẹ nhàng dỗ nàng uống.
Diệp Thanh Vũ vừa nhìn sắc mặt nương của nàng thì biết bạc này có vấn đề, chỉ là nàng hỏi lại nương cũng không nói tình hình thực tế, nàng chỉ có thể tạm thời đè xuống.
Hơn nữa hiện tại nàng chỉ cần hạ sốt, dưỡng tốt thân thể mới có thể làm chuyện khác.
Cho nên, nàng ngửa đầu một ngụm uống cạn chén thuốc, không lãng phí. Thật khổ a!
Uống thuốc xong, Diệp Thanh Vũ đặt chén thuốc ở một bên, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ đã tối thân thiết hỏi: “Nương, nãi không ở nhà sao? Gia gia con khỏe không? Cha và nhị thúc ở trong đất chưa trở về sao? Còn có nhị thẩm, đại đệ nhị đệ, Tiểu Bảo tiểu Nựu bọn họ đâu?"
Từ sau khi tỉnh lại Diệp Thanh Vũ cũng chỉ nhìn thấy nương nàng, không nghe thấy động tĩnh nào khác ở nhà. Yên ắng đến mức khiến nàng hoảng sợ, sợ rằng nếu nguyên chủ nhảy xuống sông, những người khác trong nhà cũng xảy ra chuyện.
Diệp Thanh Vũ tiếp thu được ký ức của nguyên chủ, sau khi nhìn thấy những gì nguyên chủ đã làm trong ba năm qua, đối với nàng quả thực đầy bụng tức giận, một mặt tức giận nàng chà đạp người nhà yêu thương không biết quý trọng, lại rất hâm mộ ghen tị nàng vì có một gia đình tốt như vậy. Bởi vì cho dù sau khi nguyên chủ bị hủy dung, nàng trở nên thấp kém u ám, chẳng những không giúp đỡ chia sẻ khó khăn trong nhà, ngược lại còn gây ra phiền toái, nhưng cả nhà cũng không từ bỏ nàng, ghét bỏ nàng.
Cho nên, Diệp Thanh Vũ vạn phần quý trọng hiện giờ nàng có được những người nhà này, dù cho bây giờ không thể lập tức vì bọn họ làm cái gì, nhưng cũng muốn biết bọn họ có mạnh khỏe hay không?
"Nãi con mang theo nhị đệ con đi lên núi đào rau dại, gia gia con thân thể tốt không có việc gì, đang nằm ở nhà chính, cha con và nhị thúc con cũng đang làm việc, nhị thẩm con mang theo Tiểu Bảo tiểu Nựu về nhà mẹ đẻ mượn lương thực, có thể ngày mai mới về."
Diệp Tần thị ngồi xuống, tránh nơi ở của đại nhi tử, đem người trong nhà đều nói một lần.
"Đại đệ đâu? Nương, đại đệ có chuyện sao? Sao con không nghe người nói đến đệ ấy?" Diệp Thanh Vũ là một người tỉ mỉ, lập tức mở miệng hỏi.
"Đại đệ của con đi theo thợ mộc trên trấn học nghề, trong thời gian ngắn không thể trở về đây chính là chuyện tốt, người ta quản ăn quản ở còn có thể học nghề, một tháng sau có thể cho bạc giúp việc, hơn nữa người một nhà kia đều đối tốt với đại đệ của con."
Diệp Tần thị cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt trong trẻo của nữ nhi, đành nói ra những lời đã bàn bạc với gia đình trước đó. Nếu nữ nhi biết đại đệ nàng bởi vì nàng bán mình làm nô ɭệ đi làm công, nói không chừng sẽ lại nghĩ quẩn, Diệp Tần thị đau lòng nhi tử nhưng lại càng không muốn nữ nhi lại tự tử lần nữa.