Chương 4: Lấy thân báo đáp?

“Có chuyện tốt như vậy sao?” Diệp Thanh Vũ theo bản năng nghi hoặc: "Là tiệm thợ mộc nhà ai?"

Nàng có linh cảm rằng tung tích của đại đệ dường như có liên quan đến bạc mua thuốc của nàng.

"Là của Tiền lão gia, nương không lừa con." Diệp Tần thị oán trách nhìn nàng một cái lại sợ nữ nhi hỏi nhiều vội vàng nói sang chuyện khác.

"Nữ nhi, con còn nhớ là ai cứu con ra khỏi sông không?"

Khi bọn họ biết được tin tức khuê nữ rơi xuống nước, khuê nữ đã được người cứu ra đặt ở bên bờ hỏi thôn dân cũng đều nói không phát hiện là ai cứu người.

Chuyện cứu người này có thể lớn có thể nhỏ, liên quan đến danh dự khuê nữ, dù sao cứu người nếu là thanh niên nam tử, đối phương cùng nữ nhi có da thịt thân cận vậy đối phương cần phải chịu trách nhiệm với nữ nhi.

Diệp Thanh Vũ nghe vậy cẩn thận tra cứu ký ức sau khi rơi xuống nước, phát hiện ký ức khi nàng được cứu và sau khi rơi xuống nước không phải của nguyên chủ mà là của chính nàng, nguyên nhân là nàng xuyên vào lúc đó. Thì ra nàng đã mặc nó vào lúc đó.

Ngay lập tức, trong đầu hiện lên một khuôn mặt kiên nghị cứng cỏi với vết sẹo bên lông mày bên trái, thông qua trí nhớ của nguyên chủ, nàng biết người cứu mình chính là Từ Tĩnh Nam người trong thôn.

Nhớ lại quá trình mình được hắn cứu, khóe miệng Diệp Thanh Vũ co rút, quả thực có chút dở khóc dở cười.

Từ Tĩnh Nam xuống sông cứu nàng, cũng không phải ôm nàng lên bờ, mà là nhốt nàng vào trong một cái l*иg trúc lớn dùng dây thừng kéo lên bờ, người ta căn bản là không chạm vào mình, không có chuyện da thịt thân cận!

"Nương, con biết người nghĩ cái gì, khi con ngất đi cũng không biết là ai cứu con, nhưng cho dù biết, con cũng giả bộ không biết. Người ta đã cứu con rất nhiều, nếu chúng ta dựa vào điều này mà ép hắn lấy con, đây không phải chúng ta lấy oán trả ơn sao?"

Diệp Thanh Vũ từ trong hồi ức phục hồi tinh thần lại nhìn về phía nương nàng nói, trực tiếp đem Từ Tĩnh Nam giấu đi.

Nếu đối phương đã lựa chọn phương thức cứu người này, chính là không muốn cùng nàng tranh cãi nhiều, nàng vẫn là không nói ra thì tốt hơn.

"Sao lại lấy oán trả ơn, con biết thức văn đoạn tự, lại biết thêu thùa, tính tình lại tốt, cưới con là phúc khí!" Diệp Tần thị không thích nghe nữ nhi nói lời này, lập tức trừng mắt nhìn nàng nói.

Diệp Thanh Vũ nhìn nương nàng mỉm cười, cầm tay bà ấy nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói: "Nương chúng ta là nông dân, trong thôn này hán tử muốn cưới thê tử cũng phải lấy người đảm đang biết làm ruộng, ở nhà nấu cơm, mặc dù con biết chữ biết thêu nhưng một chút việc nhà nông cũng không biết làm, mặt lại bị hủy, ai muốn cưới con."

Diệp Tần thị biết nữ nhi nói là lời thật, bà ấy nhìn khuôn mặt bị biến dạng một nửa và mái tóc khô héo của nữa nhi khi nghĩ đến dáng vẻ thanh tú của nữ nhi trước đây, trái tim bà ấy như bị đập ra từng mảnh, đau đớn.

Quay đầu nhanh chóng lau đi nước mắt, Diệp Tần thị đứng lên đỡ Diệp Thanh Vũ nằm xuống lần nữa, ôn nhu dịch góc chăn cho nàng: "Được, nương không nói nữa chỉ cần con tỉnh lại là tốt rồi. Trời tối rồi, nương phải đi nấu cơm, con ngủ đi, chờ ăn cơm nương gọi con."

"Nương, không cần gọi con, con uống thuốc xong đổ mồ hôi, ngủ một giấc thật ngon, sáng mai là khỏe rồi." Nàng quả thật mệt mỏi, nói mấy lời này đã sức cùng lực kiệt không muốn lăn qua lăn lại ăn cái gì, cũng tiết kiệm cho gia đình một phần lương thực.



"Vậy cũng được." Diệp Tần thị lại dịch góc chăn cho nữ nhi, yêu thương nhìn nàng một cái cầm chén thuốc đi ra ngoài.

Diệp Thanh Vũ nhìn nương nàng đi ra ngoài, thở dài, đối với chuyện của đại đệ vẫn canh cánh trong lòng. Nương nàng nhất định có chuyện giấu diếm nàng, hơn nữa không phải là chuyện tốt.