Chương 98: Anh xin lỗi
Thế là thế nào đây? Lục cả buổi tối cũng không thấy phong bì nằm ở đâu, ông ta có thể để ở chỗ nào cơ chứ? Chẳng lẽ đem theo bên mình à?
"Tuyết Nhi, em nghĩ sao?" - Khánh Du nghiêm túc
Nó đập bàn "Chẳng lẽ ông ta đem theo? Anh có nghĩ như vậy không?"
Anh nhún vai "Ai biết đâu nè, nhưng...cái đó quan trọng lắm à?"
"Đối với gia đình thì rất quan trọng, còn ông ta thì...em không biết"
"Hay ông ta muốn trả thù?"
Nó nhíu mày "Trả thù???"
"Em nghĩ thử coi"
Nó suy nghĩ hồi lâu nhưng không tìm được câu trả lời, không lẽ ông bà nội không nói cho ông ta là nó đang ở đâu nên ông ta đối phó chủ yếu vào nó sao? Lấy gia đình làm mồi nhử thì đúng thật ai cũng sẽ sa lưới, mà đáng ra gia đình mình đối phó ông ta vì gϊếŧ bà mới đúng, thật kì lạ.
Ở trong phòng, nhỏ đang suy nghĩ nát óc về vụ tai nạn của ông thì chuông điện thoại reng lên "Alô"
[Thưa cô Phương Thy, vào ngày ông Lục Nhân bị tai nạn, trong hộp đen xe ghi lại được là có một cô gái đi ngang qua và có vài điểm đáng nghi]
"Ngoài cái đó ra, cảnh sát mấy người có tìm được gì không?"
[Chúng tôi tìm trong ngăn xe có một bức thư, không có tên người gửi nhưng có tên người nhận]
"Là ai?"
[Lục Tuyết Nhi]
Nhỏ bất ngờ, nó thì có liên quan gì cơ chứ? Sao cứ nhắm vào nó vậy kìa? Người đó là ai? Cô gái đó là ai? Có liên quan gì không?
Nhỏ nằm ườn ra giường "Cô gái đó là ai chứ? Ai là người gửi thư vậy ta? Sao mà cứ nhắm vào Tuyết Nhi vậy kìa? Phức tạm quá, cơ mà phải giúp mọi người"
Nhỏ tự quyết tâm thì anh ta vào phòng "Thy, ông Nhi qua đời rồi, cô ấy có sao không?"
"Chắc có, Nhi thương ông là thế, mà dạo này anh đi đâu mất tâm mất tích vậy?"
Anh ta thở dài "Đi khỏi nơi đau khổ và phản bội này, những người anh tin tưởng...lại làm anh đau"
Nhỏ im lặng, nhỏ thừa biết anh đang nói mình, kế hoạch chia rẽ hắn và nó đang tốt đẹp thì nhỏ lại từ bỏ vì Khánh Du, từ bỏ vì tình yêu của mình và vì nó.
"Anh hai, Tuyết Nhi chỉ yêu mỗi Thiên Vũ, anh từ bỏ đi được không? Em biết hơi khó khăn nhưng làm ơn đi, em xin anh đó"
Anh ta thọc tay vào túi rồi rời khỏi phòng, nhỏ hơi thất vọng về mình, không phải tại nhỏ mà giờ thành ra vậy sao?
Ding...Dong... Hương chạy ra mở cửa, đúng hơn là nhận thư, là bức thư trong xe mà hồi nãy cảnh sát nói.
"Tuyết Nhi, thư của em nè" - Hương đưa cho nó, nó cầm lấy "Của ai vậy ạ?"
Hương nhún vai rồi vô bếp làm tiếp công việc, nó mở thư ra đọc rồi mở cửa chạy đi.
Hắn và Tú Tuệ đến nhà thì không có nó, Tuệ hỏi Hương "Nhi đâu rồi chị?"
"Nó đi đâu chị cũng không rõ, Nhi đọc thư xong thì chạy đi à"
"Dạ" - Cô và hắn cầm thư lên đọc
"Chắc cho rất sốc khi ông cô chết và không hiểu vì sao ông ta có mặt ở đây đúng chứ? Và cái phong bì đó, cô muốn biết nó ở đâu chứ? Đến địa chỉ này cô sẽ tìm được câu trả lời.
Địa chỉ : XXXXX"
Đúng thật đọc xong hắn và Tuệ chạy đến tìm nó. Hiện giờ, nó đang đối mặt với nguy hiểm, đối diện nó bây giờ là 1 người đeo mặt nạ, là con gái.
"Cô nói đi, cô biết gì về chuyện đó?" - Nó nghiêm túc
Cô ta cười "Tôi biết mọi thứ, mọi chuyện của cô...tôi biết rõ như lòng bàn tay"
"Khỏi phải nói nhiều, vô thẳng vấn đề"
Cô ta đi vòng vòng "Đúng là Lục Tuyết Nhi, à không phải, Trần Khánh Ly chứ nhỉ? Tính tình ngay thẳng, tốt bụng ngoan hiền, Trần Diệu Minh đã chết trong đám cưới con gái mình, thật tội nghiệp."
Nó lạnh lùng "Chuyện của tôi, cô đừng đào bới"
Cô ta cười khoái chí "Hahaha, Trần Khánh Ly, cô muốn biết mọi thứ chứ gì? Cô...đi hỏi Diêm Vương đi"
Cô ta móc súng ra bắn vào nó, may mà Tú Tuệ quăng cục đá trúng tay cô ta, cả 2 chạy lại chỗ nó "Em có sao không?" - Hắn
Nó lắc đầu, "Sao 2 người đến được đây?"
Tú Tuệ vội vàng "Để sau đi"
Cô ta cầm súng lên chỉa về hướng nó và bắn, tiếng súng vang lên, máu tươi chảy ra, hắn ngã xuống đất.
"Thiên Vũ" - Nó ôm lấy hắn
Hắn đỡ đạn cho nó và rốt cuộc hắn bị bắn...mém ngay tim. Cô ta bắn 1 phát và Tuệ đã đỡ, xượt qua tay, cô ta định bắn nữa thì Minh Tuấn đạp 1 phát, đánh 1 cái rồi giựt khẩu súng chỉa vào cô ta.
"Cô dám đi thì tôi dám bắn, tin không?"
Cô ta im lặng, nó đang khóc sưng mắt cả lên "Thiên Vũ, anh đừng nói nữa, em đưa anh đến bệnh viện"
Hắn lắc đầu "Tuyết Nhi, nghe lời anh, em sẽ tìm được câu trả lời"
Nước mắt nó rơi như mưa, tay nó dính đầy cả máu, Minh Tuấn vì lo nhìn nên bị cô ta đạp 1 phát rồi chạy đi, mọi người nhanh chóng đưa hắn tới bệnh viện.
Nó đứng bên ngoài đầy lo lắng, nhỏ cũng không thua kém gì, mặc dù từ bỏ hắn nhưng nhỏ vẫn còn yêu hắn, Khánh Du nhìn mà đau lòng. Bác sĩ đi ra, nó liền chạy lại "Anh ấy sao rồi bác sĩ? Anh ấy như thế nào?"
Bác sĩ thở dài "Bệnh nhân mất máu nhiều, nguy hiểm là rất cao vì đạn nằm gần ngay tim"
Nó như không tin vào tai mình, nó như nổi điên lên "Không, còn cách nào không bác sĩ? Có cách mà, nhất định phải có, phải có c..."
Nó xỉu luôn, cả đám lật đật đưa nó vào phòng nghỉ ngơi, Tú Tuệ không đi theo mà đứng đó nói gì đó với bác sĩ.
Nói ra thì nó thật xui xẻo, Ba mất trong lễ cưới, ông mất khi nó và hắn đăng kí kết hôn, bây giờ vì cứu nó mà hắn từ bỏ sinh mạng. Tất cả là tại nó đúng không? Chính nó đã gϊếŧ họ, chính nó.
Tú Tuệ kéo nhỏ ra 1 chỗ xì xầm, nhỏ ngạc nhiên "Không sao thật ạ?"
Tuệ gật đầu "Đừng cho ai biết kể cả Nhi"
Thy đồng ý, Tuệ vô phòng thăm nó, nhỏ đứng ngoài đang cảm thấy kì kì "Sao mình khó chịu vậy ta? Đã là bạn gái Khánh Du mà mình còn mơ tưởng, thật là. Hoàng Phương Thy, phải quan tâm Khánh Du hơn, nhất định mày sẽ làm được"
Tự khống chế mình rồi nhỏ cũng đi tìm Khánh Du, ở đằng xa, cũng là cô gái đó đứng cười nửa miệng "Hoàng Phương Thy, Lục Tuyết Nhi, tôi sẽ khiến 2 người như lúc ban đầu, đối phó nhau chỉ vì 1 thằng đàn ông."