Chương 96: Phong bì màu xanh (2)
Nó bất ngờ “Chị tưởng em nói Ba em đi Mĩ chưa về chứ?”
“Dạ đúng nhưng mà Ba em kêu người gửi về cho ông ấy, được mà phải không ạ?”
Mẹ nó gật đầu “Đúng là được, con có biết trong phong bì có chữ gì không Thư?”
Thư ngồi nhớ lại “Dạ trong đó…con thấy có…con dấu nhưng mà…không phải của Ba con”
Nó quay qua hỏi Mẹ “Mẹ à, trên phong bì có chữ gì không ạ?”
“Mẹ nghe Ba con nói là trên phong bì có một dấu x màu đỏ”
Thư hơi bất ngờ vì trên phong bì của Ba cô cũng có, nó quay qua hỏi làm Thư giật nảy “Của Ba em có không Thư?”
“Dạ…em…” Thư ấp úng
“Coi ra thì trên đó cũng có, vậy là ông ta lấy của Ba sao? Sao ông ta lấy được cơ chứ? Kì lạ thật”
Sau một hồi suy nghĩ, nó kết luận rằng ông ta đã sai người đột nhập vào nhà để lấy sấp giấy tờ đó, có điểm kì lạ là phong bì đó quan trọng lắm sao? Hay ông ta lại có mưu đồ gì khác? Đúng thật quá là lạ.
“Thư à, trên phong bì của Ba em…cũng có dấu x đỏ đúng không?”
Thư hoảng hồn ấp a ấp úng “Dạ…nó…phong bì…có…”
Nó thở dài “Chị không ép em, nếu em không muốn nói thì thôi, đừng nói nữa, chị sẽ tìm cách lấy lại nó”
Thư la to “Không được, trong nhà đó có rất nhiều bẫy, có rất nhiều kẻ xấu, chị đừng đến đó. Bỏ nó đi chị à”
Nó kiên quyết “Chị không bỏ đâu, đó là tâm quyết Ba chị, chị không thể vì thế mà bỏ được, nếu như vậy, gia đình chị…sẽ tán gia bại sản. Chị không thể thấy mà làm lơ, dù có hy sinh mình để lấy lại nó, chị cũng sẽ làm, Ba Mẹ đã nuôi chị lớn, cho chị ăn học, dạy dỗ chị rất tốt, giờ đã đến lúc chị trả lại cho họ.”
Thư nắm tay nó khóc “Chị ơi, là gia đình em có lỗi với chị, là Ba Mẹ em không tốt, Ba Mẹ em…chỉ quan tâm đến lợi ích mà không nghĩ cho ai cả, em xin lỗi chị. Em rất xin lỗi chị”
Nó đã rưng rưng, cố nén, nó lau đi giọt nước mắt của đứa em dễ thương của mình, dù nó có ghét hay hận họ thì cũng không thể giận qua Thư, cô bé không có lỗi. Thư là đứa em dễ thương ngoan hiền tốt bụng và lễ phép, chỉ là cô bé được sinh trong một gia đình chỉ nghĩ đến tiền tài và lợi ích, nhưng thật may là Thư không như họ, tàn nhẫn ác độc, như vậy nó cũng đã đủ vui và đủ để chăm sóc cho đứa em của mình cho thật tốt.
.
.
.
Nó nằm trên giường gác tay lên trán suy nghĩ, làm sao mà mình vô được nhà của họ, mình cũng đâu biết phong bì được giấu ở đâu mà lấy, người dễ tiếp cận nhất chỉ có Thư, không lẽ nhờ em ấy sao? Như vậy sẽ liên lụy cô bé, phải làm sao đây?
Reng…Reng…Reng…Số của Khánh Du, anh ấy gọi có chuyện gì hả ta?
“Em nghe nè anh”
[A Tuyết Nhi, anh nghe bác gái kể là Ba em bị mất gì hả? Quan trọng lắm phải khộng?]
Zing Blog
“Dạ, em đang nghĩ họ lấy nó nhằm mục đích gì”
[Anh nghĩ họ lấy chắc…để…chắc muốn gia đình em lâm vào đường cùng, mà Ba em gây thù với ai hả?]
Nó lắc đầu “Đâu, Ba em trước giờ có ai là thù đâu, nhưng em nghĩ…họ nhắm vào em”
[Sao em nói vậy? Em biết ai lấy nó sao?]
“Chính là Ba Thư, ông ta có thù với Ba ruột em, vợ ông ta chính là Mẹ em, chắc hẳn lấy phong bì để uy hϊếp em”
[Sao em biết?]
“Vì…em nghĩ bà ấy muốn nhận lại em nhưng em không chịu và tỏ ra lạnh lùng, có thể là lí do đó”
[Anh chưa biết nhiều về chuyện này, mai anh em ta gặp nhau, em kể cho anh rồi 2 ta cùng nghĩ cách]
“Dạ được, em cúp máy đây, anh ngủ ngon”
[Ờ ngủ ngon]
Sáng hôm sau nó và Khánh Du gặp nhau, nó kể lại chuyện cho anh nghe, nghe tới nghe lui cũng thấy chóng mặt huống chi người trong cuộc.
“Anh chả hiểu gì hết, em tóm tắt lại đi”
“Lần thứ 3 rồi đó anh à”
Khánh Du gãi đầu “Tại…chuyện phức tạp nên…hihihi”
Nó thở dài “Haizzz tóm lại là…bà ấy bỏ Ba con em và Ba em đến đó…mắng bà ấy nên gây thù ông ta nên Ba em mới đưa em cho gia đình Lục nuôi dưỡng và Ba em là tài xế cho họ. Khi em lớn, gia đình Thư mới tìm em về, lúc đó họ ở Mĩ nên tới tìm ông nội, vì ông không chịu nói em ở đâu nên bà qua đời, cuối cùng em gặp Thư và như zậy đó”
Anh thở dài “Đúng là quá phức tạp, anh chưa hiểu lắm nhưng cũng sơ sơ, vậy thì em nghĩ sao?”
“Em định sẽ…tới đó lấy lại”
Khánh Du bật dậy “Không được, quá nguy hiểm, ông ta là trùm xã hội đen, là TRÙM đó, sao em không nghĩ hậu quả khi lấy được? Thế nào họ cũng ép em cho coi, em không sợ sao? Trong lễ đám cưới bà ta đã không đồng ý cho em cưới Thiên Vũ rồi, còn nói em phải lấy Minh Lâm, anh nghe mà còn sôi cả máu”
Nó mỉm cười “Vì gia đình nên em phải làm thế thôi, anh ủng hộ em chứ?”
Anh ngồi chống tay nhìn nó 1 hồi “Thôi được, nếu em muốn vậy thì anh không cản, anh sẽ cùng đi với em”
“Cảm ơn anh Khánh Du”
“Nhưng em phải kí vào giấy kết hôn bí mật với Thiên Vũ đi, nếu như lấy được thì lỡ bà ấy có bắt em cưới Minh Lâm thì cũng còn đường thoát chứ”
Nó gật gật “Chắc chắn họ sẽ làm thế, nhiều khi còn hơn nữa, em sẽ nghe lời anh, em nhờ anh lo vụ này nha”
Khánh Du giơ tay oke rồi cười.
Chiều đến, Khánh Du đặt tờ giấy kết hôn lên bàn cho mọi người xem để làm chứng ấy mà.
“Tụi con chắc muốn đăng kí kết hôn chứ?” – Mẹ hắn
Nó im lặng không trả lời, hắn cười “Mẹ à, không phải Mẹ muốn Nhi là con dâu mình sao?”
“Bà, để tụi nó quyết định, tụi nó lớn rồi, từ nay chúng ta sẽ có 1 đứa con gái nữa”
Nó mỉm cười “Cảm ơn mọi người, cảm ơn anh, Thiên Vũ!”
Hắn kí tên xong rồi đưa nó, nó e dè có nên kí hay không, cuối cùng nó đưa bút vào giấy kí thì điện thoại nhà reo lên. Mẹ nó bắt máy nghe “Alô, nhà họ Lục nghe”
[Thưa có phải là bà Lục không?]
“Dạ phải”
[Chúng tôi là cảnh sát, ông Lục Nhân đã xảy ra tai nạn, khi đến bệnh viện nạn nhân đã tử vong, mời bà đến bệnh viện xx để nhận thi thể]
“Cái gì?”
Điện thoại trên tay rớt xuống, cả nhà đều nhìn bà, Mẹ nó lên cơn thở gấp, Tuệ lại nghe thì lập tức thông báo cho mọi người cùng nhau đến bệnh viện.
.
.
.
Ba nó tay chân lẩy bẩy “Ba ơi, Ba, Ba mở mắt đi, làm ơn đi”
Mẹ nó khóc sướt mướt (tất cả đều khóc) “Ba ơi, Ba tỉnh lại đi”
Nó đi lại ngồi bên giường “Ông nội, sao ông bỏ con? Tại sao vậy?”
Cảnh sát đi vào “Xin lỗi đã làm phiền”
Thy đi lại “Xin hỏi là sao lại xảy ra tai nạn vậy?”
“Lí do là xe đứt thắng, lúc đó xe tải đi lại tông vào và xảy ra tai nạn”
“Ông có chắc là không ai cắt thắng chứ? Ông phải điều tra cho rõ đi, tôi không muốn ông củq Nhi chết oan”
“Được” Cảnh sát đi khỏi, thật kì lạ đúng không? Lúc lễ cưới của nó thì ộng Trần chết, giờ khi nó và hắn đăng kí kết hôn thì ôngnó lại chết. Chắc hẳn phải có người làm, không thể trùng hợp như vậy. Họ làm vậy có lí do gì chứ? Thật đáng nghi cho ông ấy.