Chương 37: Nhãn hiệu mèo xấu 2

Lúc này trời đã sáng choang.

Từ chỗ của Lâm Hiệp nhìn ra có thể thấy hai tòa nhà đối diện, ở giữa là khu hình tam giác trống trải, ở trong này tuy không thể nhìn được toàn cảnh của hai tòa đối diện, nhưng Nhan Ký Vân đã thầm ghi nhớ kỹ đặc điểm của các tầng lầu tương ứng mà cậu từng quan sát.

Tòa B về cơ bản là khu vực để tổ chức này sinh sống và hoạt động, xét thêm đến việc tồn tại của phòng tạm giam, vậy nên dây chuyền sản xuất không thể ở tòa B được, nếu ở nơi đó thì sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến chất lượng giấc ngủ, dù sao thì thủ lĩnh của bọn chúng cũng sống ở đó mà.

Cửa sổ của mỗi một tòa nhà đều đóng chặt, toàn bộ đều không để ánh sáng lọt vào, che chắn kín mít.

Cuộc sống của Lâm Hiệp rất có quy luật.

Quan sát cảnh vật xung quanh xong, Nhan Ký Vân đi ăn phần thịt ức gà do Lâm Hiệp tự tay nấu trộn với thức ăn cao cấp cho mèo.

Mặc dù rất chê thức ăn cho mèo, nhưng thành phần dinh dưỡng trong đó lại rất tốt cho cơ thể mèo, Nhan Ký Vân chậm rì rì nhấm nuốt.

Lâm Hiệp đều đã rửa xong bát đĩa mà cậu vẫn còn đang ăn, tên NPC này châm chọc cậu: "Mày là con mèo ăn chậm nhất mà tao từng thấy đấy."

Nhan Ký Vân chẳng còn gì để luyến tiếc mà liếc anh ta một cái, để đợi khi anh từ người biến thành mèo xem còn phun được mấy câu này nữa không.

Nhan Ký Vân vật vã ăn hết phần thức ăn cho mèo xong thì phát hiện Lâm Hiệp đang cầm di động gõ gõ gì đó, vì thế cậu nhảy lên phần lưng tựa ghế sô pha để nhìn lén một cách quang minh chính đại.

Lâm Hiệp đang xem xét lịch làm việc của ngày hôm nay!

Nhan Ký Vân dường như đã nhìn thấy hy vọng hoàn thành nhiệm vụ chính (3), thời gian của tối hôm qua cuối cùng cũng không có lãng phí trên người Lâm Hiệp một cách vô ích rồi.

Lịch bố trí việc làm của Lâm Hiệp được sắp xếp rất tỉ mỉ, cẩn thận đến mỗi một khoảng thời gian nhỏ.

Nhan Ký Vân quét một lượt toàn bộ lịch làm việc mà cậu có thể nhìn thấy trước khi ngón tay của Lâm Hiệp ấn chuyển sang mục khác.

Lâm Hiệp đang đánh dấu tích hoặc gạch xóa trên lịch làm việc kia, mục xóa bỏ là những việc hàng ngày đều phải làm, còn những mục được đánh tích chính là nội dung công việc phải thực hiện.

[8:00 kiểm tra nhà ăn] tích.

[8:30 nội dung không quan trọng] xóa.

[9:00 hội thảo về suất ăn mới] tích.

[11:00 họp ở tầng hầm b2* về "Ngu mỹ nhân"] tích.

(*负二楼 - basement 2, tầng hầm thứ 2)

[12:00 ăn cơm trưa] tích.

Công việc buổi chiều vừa vặn bị tay Lâm Hiệp che mất, sau đó màn hình di động tắt ngóm, Nhan Ký Vân không thấy được gì hơn, tiếc quá đi!

Cơ mà hiện tại cậu có thêm tin tức mới liên quan đến "Ngu mỹ nhân", tầng b2 à? Là b2 của tòa A, B hay C được nhỉ? Và đi xuống từ chỗ nào nữa?

"Ngu mỹ nhân" là công thức bí mật trong tay Triệu Nhân Phú, Lâm Hiệp tham gia hội nghị có liên quan đến nó, vậy cũng có nghĩa là Triệu Nhân Phú đã một lần nữa tin tưởng anh ta.

Nhan Ký Vân có một suy đoán mới, có lẽ Lâm Hiệp ngay từ đầu đã biết Triệu Nhân Phú để lộ hai hai công thức khác nhau, một thật một giả, công thức chuẩn xác chỉ có người quan trọng nhất mới biết.

Nhiệm vụ chính (3) chỉ cần cậu tìm được dây chuyền sản xuất "Ngu mỹ nhân", Nhan Ký Vân cảm thấy chỉ cần mình vẫn đi theo Lâm Hiệp là có thể tìm được nó thôi.

Chỉ là cách 11h trưa còn hơn ba tiếng đồng hồ.

Kế hoạch cho buổi sáng của Lâm Hiệp toàn bộ được đánh tích, anh ta ăn sáng xong là bắt đầu đi kiểm tra nhà ăn.

Nhan Ký Vân thấy anh ta đi ra ngoài thì chạy theo sau.

Trải qua chuyện nghĩ cách cứu viện ngày hôm qua, độ thiện cảm và tín nhiệm của Lâm Hiệp dành cho cậu đã tăng lên không ít.

Lâm Hiệp cúi đầu hỏi cậu: "Mày cũng muốn đi à?"

Nhan Ký Vân đứng trên hai chân sau đẩy cửa.

Lâm Hiệp: "Cũng được, nhưng mày không được rời khỏi tầm mắt của tao đâu đấy, không được chạy loạn lung tung, nhỡ bị người bắt đi hầm lên thì tội lắm nhé, có rất nhiều người thích ăn thịt mèo đấy."

Nhan Ký Vân: "..."

Không muốn cho cậu chạy lung tung thì cũng không cần phải nói những lời đáng sợ như vậy chứ?

Cậu là mèo chứ không phải chó, muốn nghe thì nghe, không muốn thì đừng hòng ép buộc cậu.

Lộ trình kiểm tra nhà ăn rất đơn giản, Lâm Hiệp dẫn cậu đi dạo qua sảnh trước, bếp sau và kho hàng, nói chuyện với quản lý Lương - người đã thay thế vị trí của quản lý Vương, xem hiện còn lại bao nhiêu khách hàng.

Ngày hôm qua phòng thí nghiệm xảy ra vấn đề, một đám người chia đều đã chạy hết rồi, lại phải kéo một đám khác đi vào.

Quản lý Lương là người chủ động trong công việc, rất có chí tiến thủ, ông ta đã nghĩ xong danh sách tiếp theo rồi.

Nói xong về công việc, quản lý Lương nói nhỏ cho Lâm Hiệp biết chuyện sáng nay Dương Khải Văn còn chưa mặc quần áo đã bị mang đi, cũng không biết là đi đâu.

Lâm Hiệp không nói gì mà chỉ gật đầu.

Đáp án này Nhan Ký Vân biết, Dương Khải Văn chắc chắn là bị Triệu Nhân Phú xử lý rồi.

Cậu quan sát thấy vẻ mặt của Lâm Hiệp không hề thay đổi gì là biết tố chất tâm lý của anh ta rất mạnh, có lẽ anh ta còn sớm biết kết quả hơn bất kỳ kẻ nào. Đối đầu với người thâm tàng bất lộ thì chỉ số thông minh của Dương Khải Văn rõ ràng là không đủ dùng.

Công tác tuần tra buổi sáng của Lâm Hiệp đem lại không ít lợi ích cho Nhan Ký Vân, cuối cùng cậu cũng nhìn rõ ràng kết cấu của tòa nhà A, tầng ba và tầng bốn đều là ký túc xá cho công nhân viên, không đáng để tâm, chỗ trọng yếu thực sự vẫn là thứ được che giấu ở tầng hầm B2.

Cả buổi sáng Nhan Ký Vân ngoan ngoãn sắm vai tân sủng* của Lâm Hiệp, đi đến chỗ nào cũng nhận được ánh mắt hâm mộ của người khác, chỉ là phản ứng của những người này cũng có thể là vì Lâm Hiệp đã hoàn toàn lấy được sự tín nhiệm từ Triệu Nhân Phú, biết ông chủ coi anh ta là người kế nghiệp để bồi dưỡng, vậy nên bất kể Nhan Ký Vân đi đến đâu cũng sẽ không có người phản đối sự xuất hiện của con mèo đen này.

(*新宠 - yêu thích trong hiện tại)

Có người lén nói cậu là con mèo mà đến cả Triệu Nhân Phú cũng thừa nhận, còn có thể ăn một bữa cá hồi ở chỗ ông chủ, con mèo này không đơn giản chút nào.

Nhan Ký Vân nhận thấy thân phận của mình trong phó bản đã được nâng lên, giống như từ một hoàng tử trong hậu cung không được sủng ái biến thành hoàng thái tử được lão hoàng đế yêu thích nhất vậy!

Phải lợi dụng thân phận này thật tốt.

Đương nhiên, có thân phận cũng không thể nhảy lung tung, nhỡ lật thuyền thì hỏng hết việc, tốt nhất vẫn nên khiêm tốn một chút.

Sắp sửa đi vào tầng hầm B2.

Lúc Nhan Ký Vân muốn tiếp tục đi theo Lâm Hiệp thì lại bị đối phương cự tuyệt.

"Mày không thể đi vào tầng hầm B2 được, không khí trong đó không tốt cho mèo con, nếu mày còn muốn sống lâu thêm hai năm nữa thì ngoan ngoãn chơi ở tầng trên đi."

Thân phận hoàng thái tử bị lật đổ quá nhanh, sao lại không được đi vào chứ?

Nhan Ký Vân cũng không vội, cậu vẫn đi theo Lâm Hiệp, nhìn anh ta từ nơi này đi vào tầng hầm B2!

Lâm Hiệp cũng mặc kệ cậu, chỉ coi đây là một con mèo đen còn nhỏ thích bám người.

Sau đó cậu nhìn Lâm Hiệp đi vào cửa số "1", nghe thấy tiếng thang máy đóng mở từ trong đó truyền ra.

Cậu nhớ kỹ cửa "1" rồi.

Ngay khi cậu bị chặn ở ngoài cửa thì nhìn thấy ba người Chu Dĩnh kiệt sức lết ra từ cửa số "6", mỗi người đều đang khoác áo blouse trắng, đây là nơi bọn họ đi vào ngay từ ban đầu, sao giờ lại vào lần nữa rồi?

Cậu nghe thấy Văn Nam Tinh nói: "Đáng lẽ lúc nãy chúng ta nên chọn cửa số "2", ai mà ngờ được số bốn và số sáu đều là quay lại tầng dưới chứ, lại còn nhiều máy móc như vậy, suýt nữa thì đi tong cái mạng già này rồi.

Chu Dĩnh: "Haizz, ai biết sau mấy cửa này còn có cạm bẫy chứ."

Đúng lúc này, Trình Lệ rất tinh mắt nhìn thấy Nhan Ký Vân đang ngồi xổm trước cửa số "1".

"Chị Dĩnh, anh Nam, hai người nhìn kìa! Là bé mèo đen!"

Nhan Ký Vân cũng vui mừng như bọn họ, thầm nghĩ: Thật có duyên nha, bọn nhóc nhỏ.

Trên kênh phát sóng trực tiếp [Muốn làm người] lúc này:

"Có duyên phết đấy, mèo con vừa bị chủ nhân nhốt ngoài cửa thì đám công cụ hình người này đã chủ động dâng đến tận nơi rồi nè."

"Công cụ hình người quá giỏi, cái ý thức tặng sức lao động miễn phí này không tệ nha!"

“Các đồng đội tới thật kịp lúc.”

"Mèo con đều đã thăng lên mức đãi ngộ của hoàng tôn rồi, bọn họ vẫn còn đang vật lộn ở tầng đáy nghèo túng, thực sự là khác loài khác mệnh mà."

"Hy vọng bọn họ có thể nhận ra hàm ý trong ánh mắt của mèo con mà nhận ra việc nó nhìn bọn họ giống như đang nhìn đồ ăn của mình nha, cười chết tôi rồi."

Ba người Chu Dĩnh nhìn thấy bé mèo đen giống như tìm được chốt mở cho nhiệm vụ trò chơi vậy.

Không có bé mèo đen chỉ dẫn, bọn họ chỉ có thể tìm được mấy thứ lông gà vỏ tỏi, căn bản không phát hiện ra nhiệm vụ chính, hơn nữa còn không tìm được Giang Diễn. Vậy nên khi gặp lại bé mèo đen thì hai mắt sáng rực lên, nhất định phải nắm chặt trái tim của bé mèo đen cho đến khi trò chơi kết thúc mới được.!

Lần này chẳng cần Nhan Ký Vân phải chủ động tiến đến tỏ rõ cùng ám chỉ, ba người Chu Dĩnh đã tự tiến lên tiếp cận cậu, hai bên ăn ý với nhau.

Văn Nam Tinh muốn trêu chọc NPC: "Mèo con ơi, lần này mày có cần tao mở giúp cánh cửa này không nào?"

Nhưng Nhan Ký Vân biết đội ngũ tạm thời này là Chu Dĩnh làm trưởng nhóm, cậu không cần để ý đến Văn Nam Tinh mà chỉ nhìn cô ta.

Chu Dĩnh rất thoải mái: "Ngoan nào, chúng ta mở cửa luôn đây."

Văn Nam Tinh: "..." Hình như anh ta bị một con mèo ngó lơ!

Trình Lệ nói: "Chúng ta không nghỉ ngơi một lát trước sao?"

Chu Dĩnh: "Thời gian không có nhiều, hai người không phát hiện mỗi lần bé mèo đen xuất hiện đều là Lâm Hiệp đã gặp chuyện sao, có thể lúc này cũng là có chuyện khẩn cấp, đợi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ này xong rồi lại nghỉ, có được không?"

Văn Nam Tinh: "Tôi không có ý kiến, đi thôi, hoàn thành nhiệm vụ quan trọng hơn, thời gian còn lại của chúng ta không nhiều lắm."

Nhan Ký Vân nghe Văn Nam Tinh nhắc nhở mới nhớ ra xem thời gian của trò chơi.

[Thời gian phó bản kết thúc còn 34 giờ 5 phút 23 giây]

Nếu quy ra chỉ còn một ngày rưỡi nữa thì thời gian đúng là còn rất ít, cần phải tăng tốc khiến bọn họ tham gia nhiệm vụ chính (3) mới được.

Cửa số "1" được mở ra, bên trong là thang máy.

Trình Lệ: "Chẳng trách tôi tìm nửa ngày cũng không phát hiện ra thang máy của tòa nhà này, hóa ra là khóa ở trong phòng này."

Văn Nam Tinh: "Chúng ta vào luôn chứ?"

Chu Dĩnh có hơi do dự, cô ta suy nghĩ cẩn thận hơn hai người kia: "Đi vào cũng được thôi, nhưng chúng ta không thể chắc chắn rằng sau khi thang máy này đi xuống bên dưới thì có thể gặp phải người nào không, nhỡ đâu trực tiếp đối mặt với NPC thì sẽ rất lúng túng.”

Trong lúc bọn họ còn do dự, Nhan Ký Vân đã trực tiếp nhảy lên ấn vào nút đi xuống.

Bây giờ không đi thì cậu sợ sẽ không đuổi kịp Lâm Hiệp mất.

Thang máy đến rất nhanh, chẳng mấy chốc đã mở cửa ra cho bọn họ, bên trong không có ai, Nhan Ký Vân là người đầu tiên đi vào.

Ba người Chu Dĩnh không còn lựa chọn nào khác, bé mèo đen đã chạy vào, bọn họ chỉ có thể đi theo nó, nếu lại tách khỏi bé mèo đen thì không biết phải đến tận lúc nào mới có thể gặp lại nó nữa.

Cửa thang máy đóng lại, chậm rãi đi xuống dưới.

Ba người Chu Dĩnh bắt đầu thấy khẩn trương, bọn họ đều sợ hãi khi thang máy vừa mở ra sẽ mặt đối mặt luôn với NPC.

Mới qua hơn mười giây mà trên lưng bọn họ đều đã thấm đẫm mồ hôi lạnh, Trình Lệ siết chặt lựu đạn gây choáng trong tay.

Thang máy dừng lại.

Ba người căng thẳng cầm chặt vũ khí của chính mình.

Nhan Ký Vân đương nhiên cũng lo lắng, Lâm Hiệp từng dẫn cậu đi qua những chỗ nào có đám người đồng phục đen cậu đều nhớ kỹ, nhưng cậu chưa từng đi xuống tầng hầm B2, nếu thực sự đυ.ng trúng một người cực ghét mèo thì cậu sẽ không thể trốn thoát được.

Cửa thang máy dần dần mở ra.

Ba người một mèo đều gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt.

Từ khe hở mà cánh cửa đang dần mở ra, bọn họ nhìn thấy có bóng dáng người mặc quần áo màu trắng.

Ngoài cửa có... có người!

Nhan Ký Vân tranh thủ thang máy mới mở một khe hở lập tức chui vọt ra ngoài!

Nhưng mà ngay lúc cậu lượt qua chân người đang đứng trước cửa thang máy thì bỗng nhiên bị người ta đè cổ lại, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được.

Đυ. má!

Sao đám NPC trong phó bản này có tốc độ phản ứng còn nhanh hơn cả cậu thế!

Lần trước thì là Lâm Hiệp, nhưng người lần này rõ ràng không phải Lâm Hiệp, bởi vì mùi trên người đối phương khác hẳn với anh ta.

Gã đàn ông đè Nhan Ký Vân lại dùng một tay túm cậu lên: "Mèo xấu, đến tìm chủ nhân của mày hả?"

Sao đến thời khắc mấu chốt lại đυ.ng phải gã chứ, cái mác mèo xấu này là không tránh thoát khỏi Giang Diễn được.

Ba người Chu Dĩnh đều đã quên phải che giấu vẻ khϊếp sợ trên gương mặt mình.

Bọn họ sẽ bị phát hiện sao?

Giang Diễn nhìn về phía bọn họ, giọng đầy nguy hiểm: "Còn không mau đi ra khỏi thang máy, phải đợi tôi mời, mấy người mới ra à?"

Ba người Chu Dĩnh lập tức lúng túng rời khỏi thang máy, rất nhanh đã đứng né ra khỏi phạm vi tầm mắt của Giang Diễn.

Trong lòng bọn họ âm thầm cảm ơn bé mèo con - sứ giả của thần đã chỉ dẫn nhiệm vụ!

Nhan Ký Vân bị Giang Diễn ôm chặt trong lòng không thể cử động, cậu nhìn bóng dáng ba người kia đang dần đi xa mà thầm mắng trong lòng: Cứu cậu đi chứ! Ba cái tên vứt lương tâm cho chó gặm kia!