Chương 35: Còn thở 2

Ông ta hỏi câu này rất hay, bất kể Giang Diễn có trả lời thế nào cũng không đúng, nếu nói theo góc độ của Triệu Nhân Phú thì ý của ông ta chính là lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, mày phải cân nhắc cho kỹ rồi mới trả lời, có được phương án giải quyết vẹn toàn tất cả là tốt nhất.

Nhan Ký Vân nhìn đôi cha con nuôi này thử nhau mà còn thấy hồi hộp thay cho bọn họ, Triệu Nhân Phú chơi bài tình thân trước, sau đó lại bày sự thật ra trước mặt Giang Diễn để anh ta lựa chọn, mà lựa chọn này cũng không đơn giản, một là sự dò xét của Triệu Nhân Phú, hai là lòng riêng của ông ta, có thể thấy rõ ông ta thiên về ý Lâm Hiệp là người làm chuyện này hơn.

Ông ta muốn một lời kết luận nhưng lại không muốn bị lên án, người già lúc nào cũng muốn giả bộ yêu thương con cái.

Lúc này ông Phòng bưng từ trong bếp ra một tảng cá hồi đã được luộc chín.

Nhan Ký Vân cố ý giãy giụa muốn thoát khỏi Giang Diễn để đi ăn.

Ông Phòng đặt cá hồi xuống đất rồi nói: “Tao còn cố ý bảo phòng bếp cấp lạnh đó.”

Nhờ có sự gián đoạn này mà Giang Diễn có thời gian thở dốc.

Nhan Ký Vân nhảy xuống chân anh ta bắt đầu gặm cá, dù sao vào miệng cũng chỉ có một vị, làm cậu nhớ đồ ăn của con người vô cùng, ví dụ như những món ăn mùi vị thơm ngon đầy đủ trên bàn kia, nếu không phải ở đây là trò chơi, trong này còn có một Triệu Nhân Phú chuyên làm chuyện ác thì cậu đã nhảy lên gặm hai miếng cho đỡ thèm rồi.

Thật ra Lâm Hiệp có mang Nhan Ký Vân đi ăn cơm chiều, nhưng sau đó cậu và các đồng đội tạm thời của cậu phải chạy ngược chạy xuôi nên cũng nhanh đói, dù sao cá hồi cũng coi như là món cậu thích, lúc nên ăn thì phải ăn, không được lãng phí!

Hơn nữa giờ cậu mới nghĩ ra được một biện pháp vô cùng tốt.

Sẽ không có ai để ý tới một con mèo đang ăn như cậu, chờ cậu ăn xong rồi sẽ đi dạo một vòng chỗ này của Triệu Nhân Phú, sau đó thừa dịp một người không chú ý mà giả bộ đi dạo để ra ngoài.

Trên đời này làm gì có con mèo nào không tò mò đâu?

Nhan Ký Vân ăn mà không phát ra tiếng, cố gắng để ba người còn lại không chú ý, sau khi ăn xong cậu còn cố ý ngồi xổm dưới bàn tròn giả bộ liếʍ lông, còn cố ý phát ra tiếng liếʍ lông rồi mới bắt đầu đi lại trong phòng.

Giang Diễn vẫn đang uyển chuyển nói chuyện với Triệu Nhân Phú, ông đến tôi đi, tình cảm cha con cực kỳ thắm thiết.

Nhan Ký Vân cố tình đánh hơi khắp nơi trước, thật ra mục tiêu của cậu là phòng sách đang mở cửa được một nửa.

Trong lòng Triệu Nhân Phú chắc chắn có chỗ chột dạ, nếu không ông ta đã không thờ cúng tượng Phật, trong phòng sách sẽ cũng không chất nhiều sách để biến bản thân thành người làm văn hóa thế này.

Nhan Ký Vân cứ vậy mà nghênh ngang đi vào.

Ông Phòng cũng là người mắt sắc nên đi theo cậu, có điều Nhan Ký Vân cũng không có làm chuyện gì khác thường. Trước tiên cậu dùng hành vi và tính cách của mèo để mê hoặc đối phương, ngửi ngửi ghế sô pha trong phòng sách rồi nằm sấp xuống, sau đó nhìn về phía ông Phòng đang theo dõi cậu, chờ sau khi ông ta buông lỏng cảnh giác thì cậu mới từ sô pha đứng lên, nhảy lên bàn làm việc. Cậu không đυ.ng tới đồ đạc trên bàn, chỉ đi tới đi lui rồi nằm xuống sau máy tính bàn, phịch một tiếng, mèo đen đã giấu mình sau máy tính và ngăn tủ thành công.

Ông Phòng: “…” Được rồi, có vẻ như nó chỉ muốn tìm chỗ nằm thôi.

Nhan Ký Vân lại mê hoặc ông Phòng thành công, nhân lúc ông ta không chú ý thì dùng khóe mắt nhìn tài liệu trên bàn, sau đó duỗi móng vuốt đẩy đống tài liệu đang được để chung một chỗ ra.

Trên đó viết bảng công thức của ‘Ngu mỹ nhân’.

Khoan đã, hai phần trên dưới tương tự nhau, nhưng số liệu trên bảng lại không giống nhau!

Cái này có khi nào là bí mật ngầm của sự việc công thức không?

Rốt cuộc ‘Ngu mỹ nhân’ là gì? Cái này có phải là nguyên liệu thêm vào đồ ăn để mỗi khách hàng ăn vào sẽ có hiệu quả khác nhau như ăn nấm độc, có thể khiến người ta gặp ảo giác không.

Thật ra có lẽ chuyện bảng công thức cũng có thể là một cách để Triệu Nhân Phú thăm dò Lâm Hiệp và Dương Khải Văn.

Tuổi tác của Triệu Nhân Phú không nhỏ, có thể nhìn ra được ông ta đang tìm người nối nghiệp, nếu xem xét về chức vị thì Giang Diễn có khi phải làm bảo vệ, tính cách bên ngoài của anh ta là tùy tiện, còn là người thẳng tính nên không thích hợp. Nếu vậy thì Triệu Nhân Phú phải chọn một người giữa Lâm Hiệp và Dương Khải Văn để tiếp nhận vị trí của ông ta.

Chuyện để lộ công thức không phải do Lâm Hiệp làm, có khả năng là do Dương Khải Văn làm rồi giá họa cho Lâm Hiệp, Dương Khải Văn ở trước mặt Triệu Nhân Phú cứ nhất quyết là Lâm Hiệp làm, còn gϊếŧ cả Hà Tiểu Tất, có điều lại để lộ ra người thật sự đang ngấm ngầm điều khiển mọi chuyện là Triệu Nhân Phú.

Thảo nào khi Lâm Hiệp bị nhốt vào phòng tạm giam dù làm thế nào cũng không chịu đi, có khi anh ta đã sớm biết đây là một chuỗi âm mưu, trước khi chân tướng nổi lên thì anh ta không định đánh rắn động cỏ, sẽ càng không hành động thiếu suy nghĩ.

Lâm Hiệp biết kế hoạch của Triệu Nhân Phú.

Không hổ là nhân vật mục tiêu của nhiệm vụ, rất thông minh.

Ván này nhìn qua thì tưởng Lâm Hiệp thua, thật ra anh ta mới là người thắng chân chính, Dương Khải Văn kém hơn Triệu Nhân Phú và Lâm Hiệp cả đường.

Nhan Ký Vân không thể nói chuyện, cũng không có cách nào nói phát hiện của mình cho người khác, cậu nói phỏng đoán của mình một lượt trong đầu.

Một tiếng “đinh” vang lên, hệ thống báo kết quả.

[Chúc mừng người chơi Nhan Ký Vân hoàn thành nhiệm vụ chính (2), điểm tích lũy sẽ được phát sau khi phó bản kết thúc]

[Chúc mừng người chơi Nhan Ký Vân tiến vào nhiệm vụ chính (3): Tìm nơi sản xuất ‘Ngu mỹ nhân’. Nhiệm vụ hoàn thành thì sẽ được thưởng 2000 điểm tích lũy.]

Cùng lúc đó, ba người Chu Dĩnh ở trên đầu lật tung chỗ ở của Dương Khải Văn lên, cuối cùng tìm được một tờ bảng công thức trong két sắt của đối phương.

“Leng keng”, tiếng thông báo của hệ thống đồng thời vang lên.

[Chúc mừng người chơi Chu Dĩnh-]

[Chúc mừng người chơi Trình Lệ-]

[Chúc mừng người chơi Văn Nam Tinh-]

Nhiệm vụ đầu mối chính (2) của ba người bọn họ đã hoàn thành!

Văn Nam Tinh đá cho Dương Khải Văn bị Chu Dĩnh chuốc rượu đến bất tỉnh nhân sự một cái: “Xong nhiệm vụ rồi à? Hai người tìm được manh mối nào mấu chốt hả?”

Trình Lệ lắc đầu: “Chị Dĩnh tìm được một bảng công thức trong két sắt.”

Văn Nam Tinh chỉ nhìn thấy một đống đạo cụ kỳ quái cực kỳ sặc sỡ trong két, anh ta ném một cái quần lọt khe trong một bộ đồ nữ lẳиɠ ɭơ xuống, bày vẻ mặt ghét bỏ mà nói: “Tốt quá rồi, rốt cục cũng xong nhiệm vụ này, trong đầu tên Dương Khải Văn này đúng là chỉ có mấy thứ đồi trụy.”

Chu Dĩnh: “Bảo sao ba chúng ta dìu anh ta vào mà không có người ngăn lại.” Xem ra tên này bình thường có không ít thủ đoạn chơi đùa, cực kỳ bỉ ổi.

Nếu nhiệm vụ (2) đã hoàn thành thì bọn họ phải nhanh chóng rời đi, những chuyện còn khúc mắc chờ tìm được chỗ nào an toàn rồi thảo luận sau cũng được.

Sau khi tới được nơi dừng chân an toàn, Chu Dĩnh mới bắt đầu bàn bạc với bọn họ: “Tôi thấy Dương Khải Văn mới là người để lộ bí mật, Lâm Hiệp chỉ là người anh ta đẩy ra để gánh tội thay, công thức này ở trên tay anh ta cơ mà.”

Trình Lệ lại đưa ra một ý kiến khác: “Còn nhớ lúc chúng ta được mèo đen nhỏ dẫn tới phòng tạm giam của Lâm Hiệp không? Lúc đó chúng ta nhận được thông báo về độ thiện cảm, có khi nào Nhan Ký Vân mặc áo khoác tàng hình đi vào mở khóa trước để có được sự tin tưởng của Lâm Hiệp, mà lúc đó chúng ta đang làm nhiệm vụ (2), có thể hệ thống phán định chúng ta đi cùng nhau nên mới trực tiếp kết toán, chứ ban nãy chúng ta còn chưa kịp làm rõ đầu đuôi sự kiện nữa là.”

Văn Nam Tinh hỏi: “Phức tạp vậy sao? Không phải do chúng ta tìm được bảng công thức à?”

Chu Dĩnh: “Đương nhiên không chỉ có vậy. chắn chắn phải đoán được tình tiết cốt truyện, nếu không hệ thống đã không phán định, mà ban nãy chúng ta vừa mới tìm được bảng công thức hệ thống đã thông báo rồi.”

Văn Nam Tinh ngộ ra: “Ý của cô là Nhan Ký Vân có khả năng đã mua áo choàng tàng hình trong cửa hàng rồi làm nhiệm vụ với chúng ta.”

Chu Dĩnh vỗ đùi: “Tôi nhớ giá của áo choàng có thời gian tàng hình dài nhất là một ngàn điểm tích lũy một cái, nếu cậu ta mua dư hai cái thì mọi chuyện rõ ràng rồi, vừa bắt đầu cậu ta đã mặc đạo cụ, chúng ta lại dùng lối suy nghĩ của người chơi bình thường để suy luận về hành vi của cậu ta. Cậu ta là người chơi lợi hại, cách chơi cũng lớn gan.”

Văn Nam Tinh: “Nhưng mà Nhan Ký Vân này vẫn luôn không lộ mặt, lạ thật, cậu ta không dám gặp người à?”

Trình Lệ: “Người lợi hại không muốn lộ mặt cũng là chuyện thường. Đúng rồi, giờ chúng ta có nên giúp Lâm Hiệp tìm mèo về không?”

Chu Dĩnh: “Được, cái tên Giang Diễn đó không biết chui từ đâu ra nữa, tìm anh ta đi.”

Trong lúc ba người Chu Dĩnh nhớ tới chuyện phải giúp Lâm Hiệp tìm mèo thì cậu đang giả bộ ngồi xổm trong văn phòng của Triệu Nhân Vũ, hoàn thành nhiệm vụ chính (2) một cách thuận lợi.

Triệu Nhân Phú là nhân vật quan trọng nối liền ba đứa con nuôi, ông ta chính là ông trùm của tổ chức này, chuyện này không có gì để nghi ngờ cả.

Thật ra đồ bài trí trong văn phòng của Triệu Nhân Phú nhìn thì có vẻ bình thường, có điều toàn là đồ cổ không biết giá trị bao nhiêu. Nhan Ký Vân không có hứng thú với những thứ này, cậu cảm thấy hứng thú với tấm ảnh chụp chung được đặt trên bàn của ông ta hơn.

Triệu Nhân Phú thời còn trẻ đang ôm hai đứa trẻ khoảng mười hai mười ba tuổi, còn có một bé trai khoảng mười lăm mười sáu tuổi đứng cạnh, hai đứa nhỏ, một đứa thì nhăn mặt, một bên ống quần bị xắn tới đầu gối, người thì mặc áo sơ mi trắng quần tây, đeo kính mắt nhìn rất lịch sự, vừa nhìn đã biết là một đứa nhỏ ngoan ngoãn thích học. Rất dễ đoán được ai là ai, người nhăn mặt là Giang Diễn, ngoan ngoãn lịch sử là Lâm Hiệp, bé trai mười lăm mười sáu tuổi là Dương Khải Văn.

Ba đứa nhỏ trong bức ảnh nhìn thật ngây thơ.

Nhan Ký Vân vươn chân đυ.ng vào khung ảnh nhưng lại bị ông Phòng cản lại. Dưới ánh nhìn chăm chú của ông Phòng, cậu thu chân lại, không dám lục lọi lộ liễu nữa mà nhảy xuống ghế dựa rồi chạy ra ngoài.

Cậu vừa ra, chợt nghe Triệu Nhân Phú nói với ông Phòng: “Mang Lâm Hiệp ra ngoài đi.”

Nhiệm vụ chính (2) kết thúc, Lâm Hiệp được thả ra.

Lâm Hiệp bị hai người mặc đồ đen dìu ra, sắc mặt anh ta tái nhợt, hơi thở dồn dập, hai chân như nhũn ra.

Triệu Nhân Phú buông cái khăn ướt đang lau tay xuống, nói với Lâm Hiệp: “Lâm Hiệp, con đừng trách cha, cha cũng khó xử lắm, người bên dưới quá nhiều.”

Lâm Hiệp giương mắt nhìn Triệu Nhân Phú, nhấn mạnh lại lần nữa: “Cha, con không làm gì cả.”

Dường như Triệu Nhân Phú thật sự tin tưởng Lâm Hiệp: “Cha tin con, cho nên cái gì của con là của con, tất cả vẫn như cũ.”

Ông ta vừa dứt lời, Lâm Hiệp như thể thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó trực tiếp té xỉu.

Nhan Ký Vân chạy vòng vòng quanh người anh ta, Triệu Nhân Phú nói với Giang Diễn: “Con mèo này không tệ nhỉ, còn biết nhận chủ nữa.”

Thật ra rất dễ đoán được là ông ta đang nói Lâm Hiệp chứ không phải đang khen Nhan Ký Vân.

Sau khi Lâm Hiệp đi rồi Giang Diễn cũng ngồi không yên, anh ta thấy cớ ăn no rồi theo người ta đi mất.

Chỗ ở thật sự của Lâm Hiệp cũng không phải ở tòa A mà là tòa B, nơi này bài trí đơn giản sạch sẽ.

Vừa trở về nằm không bao lâu thì anh ta tỉnh lại.

Rõ ràng là anh ta đã bị Triệu Nhân Phú dùng hình, có khi là dùng điện giật hoặc là tra tấn tinh thần.

Sau khi Lâm Hiệp tỉnh lại thì vẫn không nhúc nhích mà chỉ nhìn chăm chăm lên trần nhà, Nhan Ký Vân tưởng anh ta chết nên nhảy lên giường, thò chân để dưới mũi anh ta dò thử.

Người còn thở, chưa có chết.

Nhan Ký Vân vừa hạ chân xuống thì thấy Lâm Hiệp ngồi dậy, tinh thần anh ta cũng không tệ lắm.

Chỉ thấy anh ta lấy một cái huy chương từ trong ngăn kéo của tủ đầu giường, anh ta cho Nhan Ký Vân xem huy chương mà mình đang cầm trong lòng bàn tay, nhẹ giọng nói: “Blake, mày có biết không? Thật ra cha ruột của tao là người tốt, là một người tốt đúng nghĩa, ông ấy là cảnh sát nằm vùng, tiếc là đã bị Triệu Nhân Phú gϊếŧ chết.”

Anh ta cười tự giễu: “Bây giờ tao còn nhận giặc làm cha.”

Nhan Ký Vân duỗi chân sờ lên chiếc huy chương có phần viền bị chà tới bóng loáng này, sau đó cậu nghe được tiếng thông báo từ hệ thống.

[Tìm được bí mật của Lâm Hiệp 2/3]

[Chi tiết của bí mật: Cha ruột của Lâm Hiệp là cảnh sát nằm vùng, chiếc huy chương này là huy chương hạng nhất mà quốc gia trao tặng cho ông khi còn sống, cũng là di vật duy nhất mà ông để lại cho Lâm Hiệp, Lâm Hiệp cực kỳ trân trọng nó, có thể đưa nó cho cậu xem chứng minh anh ta cực kỳ tin tưởng cậu.]

[Ghi chú: Chỉ mình cậu biết thôi đó, ngàn vạn lần đừng kể cho người khác, nếu không Lâm Hiệp sẽ chết.]