Chương 33: Một móng vuốt lông lá 2

Phòng livestream [ Muốn làm người ]:

“Nó thật tủi thân, mèo con đừng đau lòng, thiếu một con sen này, chúng ta lại có con sen khác, thưởng cho mày thịt hộp nhé!”

“Chủ yếu là Lâm Hiệp đối xử với nó rất tốt, đút nó ăn hai con cá với một gói cá khô, đi đường cũng ôm nó, Lâm Hiệp còn chơi với nó, con sen tận tâm như vậy tìm đâu ra chứ, mèo con đau lòng cũng đúng thôi, con sen tiếp theo chưa chắc đã ngoan như vậy.”

“Mèo con không đau lòng, người tiếp theo sẽ ngoan hơn, thưởng nào!”

“Tôi rất tò mò, nếu không có sự giúp đỡ của Lâm Hiệp, Miêu Miêu sẽ qua cửa thế nào, nếu như trực tiếp chết trong phó bản thì thật đáng tiếc.”

“Nếu như nó bị người chơi khác phát hiện, e là sẽ chết rất thảm, thiếu một người chơi cạnh tranh thì sau khi qua cửa điểm của người chơi còn lại giành được sẽ cao hơn, chờ mong mấy người chơi này nội chiến với nhau.”

“Chậc, Lâm Hiệp lát nữa khả năng cũng xong đời.” [Bình luận này liên quan đến việc tiết lộ tình tiết, người chơi không thể xem]

Nhan Ký Vân cũng phải thán phục khả năng diễn kịch của mình, cậu cảm thấy mình diễn bộ dạng lưu luyến không nỡ xa rời Lâm Hiệp vô cùng giống, chủ yếu phải lừa được ba người đồng đội tạm thời bên cạnh mới được.

Vừa rồi khi tăng độ thiện cảm, Nhan Ký Vân đã phát hiện Văn Nam Tinh bắt đầu nghi ngờ, nhưng đối tượng hoài nghi của anh ta là Chu Dĩnh.

Thông báo tìm ra hung khí của hệ thống lúc bắt đầu vô cùng bất lợi với cậu, nếu không nghĩ biện pháp lừa dối được thì thân phận người chơi mèo của cậu sớm muộn cũng bị phát hiện.

Cậu nhìn thanh đạo cụ của mình, đã có ý tưởng, nhưng không vội vã làm ngay, dù sao trước mắt thì đám người Chu Dĩnh chưa nghĩ đến phương hướng ‘mèo đen là Nhan Ký Vân’.

Ba người lẻn vào một phòng họp gần phòng cấm, bắt đầu lên kế hoạch cho hành động tiếp theo, ở tòa nhà B có vẻ có thể tìm ra khá nhiều bí mật.

Trước mắt bọn họ cũng chưa thấy người chơi khác tìm đến chỗ này, bọn họ có thể đang ở tòa nhà A và tòa nhà C, mà ba người bọn họ có thể tìm đến tòa nhà B cũng là nhờ mèo đen nóng lòng muốn cứu chủ nhân.

Chu Dĩnh dựa vào tường nói nhỏ: “Có phải cần tìm ra ba bí mật có liên quan tới Lâm Hiệp mới nhận được sự tin tưởng của anh ta không?”

Văn Nam Tinh: “Bí mật gì thế, nhiệm vụ phụ sao?”

Trình Lệ: “Đúng thế, chúng tôi đi phòng làm việc của anh ta tìm manh mối, kích hoạt nhiệm vụ phụ ‘Ba bí mật của Lâm Hiệp’, nhưng vừa nãy chúng ta đã tiếp xúc với anh ta rồi, không hề có nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ.”

Văn Nam Tinh: “Hay là tôi cũng đi lục lọi phòng làm việc của anh ta nhỉ?”

Trình Lệ: “Trở lại có thể lại phải mở két, e là anh không mở được, hơn nữa rất khó, Lâm Hiệp hoàn toàn không phối hợp.”

Văn Nam Tinh: “Trước mặt tôi chủ yếu làm nhiệm vụ số hai, nhiệm vụ phụ là ‘Bí mật của một đầu bếp’, nhưng cảm giác nó là nhiệm vụ tìm kiếm từ trước đó, đã không còn quan trọng, tôi lựa chọn không làm.”

Chu Dĩnh thay anh ta quyết định: “Vậy chúng ta cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ chính số hai trước.”

Văn Nam Tinh và Trình Lệ bày tỏ bản thân không có ý kiến, hiếm khi ba người xa lạ gặp nhau lại hợp nhau đến vậy, may mà có một người có sức hút và năng lực lãnh đạo như Chu Dĩnh và một NPC mèo đen dẫn dắt họ làm nhiệm vụ chính, đúng là rất may mắn.

Trình Lệ: “Hiện tại chúng ta đã biết được hai nhân vật then chốt là người đàn ông cầm súng chỉ vào Lâm Hiệp ở đại sảnh vừa nãy – Dương Khải Văn cùng với Lâm Hiệp.”

Nhan Ký Vân muốn bổ sung thêm một câu, ngoài hai người này còn có Giang Diễn.

Rõ ràng ba người bọn họ sau khi đi không đi chung với cậu nữa đã không đi theo con đường mà Giang Diễn và Lâm Hiệp đi.

Nhưng mà cậu vẫn xác định nhân vật then chốt của phó bản này vẫn là Lâm Hiệp.

Dương Khải Văn muốn đá Lâm Hiệp ra khỏi tổ chức, anh ta muốn kế thừa tổ chức.

Giang Diễn không hợp với Lâm Hiệp, nhưng khi anh ta nói chuyện riêng với Dương Khải Văn cũng không thấy anh ta nói xấu Lâm Hiệp, có vẻ như đứng trung lập, có khả năng anh ta ghen tị với Lâm Hiệp, nếu không sao lại tụt độ thiện cảm với cậu tận -25 chứ, Nhan Ký Vân vẫn canh cánh trong lòng chuyện này.

Nếu ba người Chu Dĩnh quyết định đi đến chỗ Dương Khải Văn tìm manh mối thì vừa hay phù hợp với kế hoạch tiếp theo của Nhan Ký Vân.

Chu Dĩnh lẫn nữa chốt hạ kế hoạch tiếp theo của bọn họ: “Đi, giờ chúng ta đi phá ổ của Dương Khải Văn.”

Nhan Ký Văn nghe cũng thấy hưng phấn, Chu Dĩnh trong thế giới thực có vẻ như là một lãnh đạo, rất biết cách khích lệ người khác.

Ba người tính toán sơ đồ đường đi của tòa nhà C, hai tầng phía trên chắc là chỗ ở của ông cụ, như vậy Dương Khải Văn chắc sẽ không ở tầng cao hơn ông cụ, như vậy tầng của anh ta chắc là tầng ngay bên dưới, anh ta là anh cả của Lâm Hiệp và Giang Diễn nên sẽ ở gần ông cụ hơn, có thể ở cạnh chăm sóc ông cụ.

Bọn họ quyết định đi đến tầng bốn.

Chu Dĩnh vì muốn thể hiện sự coi trọng nhân vật chính, hơn nữa đề phòng mèo đen chạy không thấy bóng dáng, bọn họ đã mang theo Nhan Ký Vân cùng đi, Nhan Ký Vân không cần tốn sức, cảm thấy rất thoải mái, không uổng công cậu dẫn bọn họ đi tìm manh mối. Có điều nam nữ khác nhau, cậu càng thích ngồi trên ba lô của Văn Nam Tinh, dùng móng vuốt tóm lấy mái tóc dày của anh ta, ngồi ổn định.

Trình Lệ nhìn thế bật cười: “Anh Nam, trông anh thế này thật buồn cười, giống như đội mũ lôi phong vậy.”

Chu Dĩnh nói càng ác hơn: “Tôi cảm thấy Nam Tinh giống như ghế ngồi của mèo đen.”

Văn Nam Tinh: “…” ghế ngồi con khỉ!

Nhan Ký Vân giả vờ không không nghe thấy hai người đang chê cười Văn Nam Tinh.

Thời gian thả lỏng vui vẻ luôn ngắn ngủi, bọn họ tránh đám người áo đen tuần tra, rẽ vào tầng bốn.

Trời đã tối hẳn, thiết bị điện ở tòa nhà B đều khá cũ kỹ, ánh đèn ở cầu thang không sáng lắm, ba người Chu Dĩnh chờ đám người áo đen đi xong, cố ý tắt đèn, như vậy bọn họ leo cầu thang sẽ không đột nhiên bị chú ý.

Khi đến tầng bốn, trước mặt họ xuất hiện một hành lang dài, rẽ một cái là vào một căn phòng giống như KTV đời cũ, nền gạch trang trí đen vàng xen kẽ, thậm chí còn xa hoa lộng lẫy hơn phòng khách hoa lệ bên dưới, ngay cả mặt tường còn được khảm nạm kim cương, khi ánh đèn chiếu vào phản xạ ra ánh sáng ngũ sắc, cực kỳ chói mắt. Dù phong cách trang trí chẳng ra làm sao nhưng điểm tốt là không nhìn rõ mặt người, càng thuận tiện cho Chu Dĩnh và Văn Nam Tinh sau khi đổi quần áo hành động.

Tầng bốn xa hoa chắc có lẽ là địa bàn của Dương Khải Văn, ở bên ngoài nghe không thấy âm thanh gì nhưng đi vào thì có thể nghe thấy tiếng hát karaoke rung trời, độc hại tai người ta, Nhan Ký Vân là kẻ đầu tiên muốn bịp tai lại.

Văn Nam Tinh cũng được coi như một nửa ca sĩ, anh ta cũng muốn kiếm cái bịt tai nhét vào, thật là quá khó nghe, đây là giương cổ lên gào thôi, chứ hát hò gì.

Nhan Ký Vân có thể nghe ra là Dương Khải Văn đang hát, anh ta trang hoàng tầng bốn như một KTV, tất cả chỉ để phục vụ riêng cho mình.

So với văn phòng làm việc của Lâm Hiệp và Giang Diễn thì chỗ này xa hoa hơn nhiều.

Bọn họ vừa vào thì nghe thấy tiếng cười nói, một người phụ nữ trung niên trang điểm đậm, dẫn mấy cô gái trẻ đi ra từ góc ngoặt.

Ba người một mèo co mình lại nấp sau cái quầy dùng để trang trí KTV, chăm chú nghe đám người này nói chuyện.

Người phụ nữ trung niên gọi mấy cô trẻ cái đang đi lại: “Các chị em nghe tôi nói mấy câu đã, anh Khải Văn không giống như những người khác, các em tốt nhất đừng chọc anh ấy tức giận. Có điều nghe nói tâm trạng anh ấy hôm nay rất tốt, anh ấy chi tiền cũng rất rộng rãi, các em phải biết chừng mực, cái gì nên nói cái gì không nên nói tôi đều nhắc cả rồi, mọi người nhớ kỹ chưa?”

Các chị em đồng thanh đáp: “Nhớ kỹ rồi thưa mami.”

Trong đám người còn có ba người đàn ông.

Văn Nam Tinh ấn đầu Nhan Ký Văn không để cậu bị phát hiện.

Trong lòng Nhan Ký Văn mỉa mai lời đối thoại của mami và các cô gái, đây là tình tiết của thời đại nào thế, không có càn quét tệ nạn à?

Sau khi mami truyền thụ cho các cô gái văn hóa doanh nghiệp, thì cũng ào ào đi mất.

Chu Dĩnh bỗng có một suy nghĩ to gan: “Chúng ta có thể cải trang một chút, đóng giả thành gái gọi đi vào đó không? Chỗ này đều là gương mặt quen thuộc, chỉ có mấy cô gái đó là không phải.”

Văn Nam Tinh: “Nhưng mà, sao cô có thể đảm bảo những cô gái đó không quen nhau chứ?”

Chu Dĩnh nói: “Chúng ta chỉ cần hóa trang thành bộ dạng của gái gọi, ngồi bên cạnh, không đến gần Dương Khải Văn là được rồi.”

Trình Lệ nhắc nhở hai bọn họ: “Anh Nam cũng có thể đóng giả làm trai bao, bọn họ trang điểm càng đậm hơn, khi các ngôi sao thần tượng các anh lên sân khấu cũng trang điểm đậm mà?”

Văn Nam Tinh nghiến răng nói: “Điều đó không chứng tỏ tôi không men, tôi trang điểm chỉ là để biểu diễn, không phải dắt khách.”

Chu Dĩnh nói: “Vì nhiệm vụ, hy sinh một chút đi mà.”

Văn Nam Tinh hỏi bọn họ: “Còn mèo còn thì để đâu?”

Chu Dĩnh nói: “Hay là nhốt vào ba lô, chờ lát nữa chúng ta hoàn thành nhiệm vụ lại thả ra.”

Mọi người thống nhất ý kiến, bắt đầu hành động.

Nhan Ký Vân chuẩn bị bị nhét vào ba lô: “…”

Kế hoạch đóng giả của họ rất thuận lợi, đầu tiên họ ngồi xổm ở đó, chờ người ta đi vệ sinh thì đánh ngất một người đàn ông và hai cô gái, đổi quần áo và hóa trang thành bọn họ, chủ yếu là hoàn cảnh chỗ này khá tối, nếu không nhìn kỹ thì hoàn toàn không nhìn ra gương mặt dưới lớp trang điểm là ai.

Bọn họ thuận lợi tiến vào căn phòng riêng của Dương Khải Văn.

Dương Khải Văn đang trái ôm phải ấp, một tay kẹp xì gà, một tay cầm ly rượu, Chu Dĩnh quyết định chủ động tiếp cận người đàn ông này, còn chủ động uống rượu với Dương Khải Văn, tâm trạng Dương Khải Văn rất tốt, đẩy một cô gái bên cạnh ra, để Chu Dĩnh ngồi cạnh mình.

Chu Dĩnh ngồi xuống, theo thói quen làm việc của mình mà mua đạo cụ ‘nghìn chén không say’ ở cửa hàng đạo cụ, sau đó ra sức chuốc rượu Dương Khải Văn, chỉ cần anh ta uống say là có thể mượn cớ đưa anh ta về phòng để tìm bí mật rồi nhỉ?

Lúc này Nhan Ký Văn được Văn Nam Tinh âm thầm đặt ở một bên sô pha.

Có người đột nhiên nói: “Anh trai nhỏ này nhìn có chút giống Lâm Hiệp nhỉ?

Không khí đột nhiên yên tĩnh, gương mặt Dương Khải Văn căng cứng, sau đó anh ta nghĩ đến điều gì, đột nhiên cười: “Đi sai người gọi Giang Diễn lên chơi.”

Một lát sau, Giang Diễn tới.

Dương Khải Văn chỉ Văn Nam Tinh, hỏi Giang Diễn vừa vào cửa: “Em trai, cậu xem anh ta có giống anh hai của cậu không?”

Văn Năm Tinh đột nhiên căng thẳng: “…” Đây là chuyện gì vậy?

Giang Diễn đi đến vị trí trống bên cạnh Văn Nam Tinh, Văn Nam Tính nhường vị trí cho anh ta, dùng tất cả khả năng diễn xuất của ngôi sao thần tượng nhỏ của mình, cố gắng nhập vai, ân cần kính rượu: “Anh Diễn, chào anh.”

Giang Diễn nghiêm mặt, nhận lấy rượu, sau đó ngồi xuống.

Không khí lại trở nên náo nhiệt, Dương Khải Văn cầm mic bắt đầu gào.

Mà Nhan Ký Văn đang cân nhắc xem Giang Diễn có thực sự không hợp với Lâm Hiệp không, cậu quyết định thăm dò một chút, hiện giờ người có thể cứu Lâm Hiệp ra chỉ có Giang Diễn chứ không còn ai khác.

Cậu kéo một góc khóa kéo ra, móc móc ống quần Giang Diễn, thấy đối phương không có phản ứng gì, lại móc một cái.

Giang Diễn tưởng thanh nhiên bên cạnh sờ chân mình, anh ta chẳng thèm suy nghĩ nhiều đã tóm lấy ‘bàn tay lông lá’ của đối phương chuẩn bị… ném ra?

Cảm giác sai sai, sao lại đầy lông, anh ta cúi đầu nhìn xuống, phát hiện bản thân quả thật sờ vào một móng vuốt có lông, sợ đến mức lông tơ khắp người dựng đứng lên, khi nhìn kỹ thì thấy cặp mắt mèo xanh biếc.

Rất tốt, lại là con mèo đen xấu xí này!