Ba người chạy theo mèo đen đến nơi giao nhau giữa hành lang và tòa nhà B, Chu Dĩnh dừng lại đầu tiên rồi kéo lấy Văn Nam Tinh và Trình Lệ đang chuẩn bị chạy trở lại.
“Khoan đã, sao chúng ta phải chạy thế?”
Bọn họ đến làm nhiệm vụ mà, tại sao lại phải chạy?
Hiện giờ thông tin đã rất rõ ràng, người tiết lộ công thức là Lâm Hiệp, cấp dưới của anh ta là Hà Tiểu Tất đã bị âm thầm xử lý, Lâm Hiệp cũng bị nhốt vào phòng tạm giam.
Mọi chuyện rất dễ, bọn họ chỉ cần đến phòng tạm giam hỏi Lâm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì là được.
Nhiệm vụ này rõ ràng rất dễ hoàn thành, tại sao họ phải chạy chứ?
Văn Nam Tinh nói: “Tôi nhìn thấy Trình Lệ chạy mà.”
Trình Lệ nhìn chú mèo con ngồi xổm ở góc: “Tôi thấy mèo con chạy nên tôi chạy theo, chúng ta vẫn luôn đi theo mèo đen, trong tình huống như vậy thì phải chạy chứ, bọn họ vừa xử lý xong một kẻ phản bội, nhất định sẽ có người ra ra vào vào để xử lý những chuyện sau đó, chúng ta mà không rời đi thì sẽ bị phát hiện mất.”
Chu Dĩnh: “Cô nói đúng, nhưng chúng ta cũng có thể lên kế hoạch đã mà.” Cô ấy nhìn chú mèo đen, “Có lẽ nó bị tiếng súng dọa sợ, mèo đều sợ những thứ máy móc có âm thanh lớn, huống hồ tiếng súng đó giống như bắn vào sát chân tôi vậy, vô cùng đáng sợ.”
Văn Nam Tinh kể về kinh nghiệm khi làm ngôi sao của mình: “Tôi thì vẫn ổn, lúc trước ở trong đoàn làm phim quay cảnh sát bắt cướp thường có các loại tiếng nổ, nghe riết cũng quen.”
Chu Dĩnh: “Nhưng dù sao đó cũng chỉ là quay phim, cũng không phải thật.”
Văn Nam Tinh thấy chẳng những không an ủi được mà hiệu quả còn trái ngược, hỏi cô ấy: “Giờ chúng ta đi thế nào?”
Chu Dịch thấy anh ta hoàn toàn không sợ hãi, cũng không muốn dạy bảo gì, trực tiếp nói: “Đi theo bọn họ, xem Lâm Hiệp bị nhốt ở đâu, chúng ta đi cứu anh ta.”
Ba người lên kế hoạch cứu người, còn hai tai Nhan Ký Vân vẫn ù ù, tiếng súng vừa nãy quả thực đã làm cậu sợ hãi, nhưng không phải về mặt sinh lý mà là về mặt tinh thần.
Quản lí Vương cũng là bị bắn chết, nhưng cậu hoàn toàn không nhìn thấy hoặc nghe thấy quá trình, cũng chưa từng tiếp xúc với quản lí Vương, nhưng Hà Tiểu Tất không giống, Nhan Ký Vân đã từng gặp cậu ta, còn để cậu ta làm thế thân một lát, dù chỉ là NPC nhưng dù sao cũng là một người sống sờ sờ, vậy mà lại chết dễ dàng như vậy ngay trước mặt cậu, sau khi có người chết ở ‘Hoạt động ăn đêm’, cậu lại một lần nữa cảm nhận được ác ý của trò chơi.
Khi cậu đang ổn định lại cảm xúc thì ba người Chu Dĩnh đã bắt đầu xuất phát rồi.
Nhan Ký Vân nghe thấy bước chân của những người mặc quần áo đen, Lâm Hiệp đang cách bọn họ càng ngày càng xa, nhưng Nhan Ký Vân có thể nghe được phương hướng bọn họ đi.
Phòng tạm giam chắc có lẽ ở một căn phòng nào đó trong tầng này.
Chờ hành lang trở nên yên tĩnh lần nữa, Chu Dĩnh và Văn Nam Tinh đi ra đầu tiên, mèo đen rõ ràng đã bị dọa sợ, bọn họ cũng không đặt tất cả hy vọng vào nó nữa mà lựa chọn tự lực cánh sinh.
Văn Nam Tinh và Chu Dinh mặc đồng phục màu đen, bọn họ xung phong đi đầu, Trình Lệ ở phía sau, nếu hai người dùng tay ra hiệu không có vấn đề gì thì cô ấy sẽ tiếp tục theo sau.
Nhan Ký Vân đương nhiên không yếu ớt như vậy, cậu đuổi theo hai ngươi đi đầu, chỗ nào có bóng đen thì cậu chui vào chỗ đó, cậu phải lợi dụng màu đen tự nhiên của mình.
Khi đi qua đại sảnh trang hoàng hoa lệ lúc nãy, Văn Nam Tinh háo hức muốn vào nhìn xem, Chu Dĩnh nhìn trái nhìn phải.
Trình Lệ theo sau, cô ấy cẩn thận hơn Văn Nam Tinh nhiều: “Chỗ này không có camera à?”
Chu Dĩnh đáp: “Ở chỗ bọn họ họp cũng không thấy camera, tôi thấy rất bình thường, nếu quá trình gϊếŧ người bị quay lại, nếu bị ai có ý xấu lấy trộm video thì tất cả người ở đây đều sẽ bị bắt. Chúng ta vẫn nên đi tìm Lâm Hiệp trước, có lẽ có thể hỏi được chút manh mối từ miệng anh ta, trên người anh ta chắc là có rất nhiều bí mật.”
Mọi người đều không có ý kiến.
Nhan Ký Vân đương nhiên cũng không có ý kiến, thứ nhất Lâm Hiệp là cơm cha áo mẹ của cậu ở phó bản này, thứ hai anh ta là nhân vật quan trọng của tình tiết chính.
Nếu Lâm Hiệp thực sự bị nhốt ba ngày thì nhiệm vụ chính sẽ bị kẹt lại.
Thϊếp lập nhân vật của Lâm Hiệp là một người điềm tĩnh, Hà Tiểu Tất chết trước mặt anh ta mà anh ta cũng không hề kích động, khi bị nhốt vào phòng tạm gia càng không rên lấy một tiếng, cho nên mấy người bọn họ không thể tìm được vị trí của anh ta qua âm thanh.
Phòng tạm giam thường được đặt ở đâu nhỉ?
Cũng chẳng thể cứ tìm mò ở đây được, chỉ sợ chưa tìm được người đã thu hút đám người áo đen, cuối cùng bị NPC tặng cho một viên đạn.
Nhan Ký Vân có thể dùng khứu giác của mình tìm người, dù là mùi thơm hay mùi thối, là con người thì chỉ ngửi thấy trong phạm vi một mét, còn mèo có thể ngửi thấy ở phạm vi mười đến mười bốn mét.
Cậu nhớ được mùi nước hoa trên người Lâm Hiệp, không khí giữa hành lang này còn lưu lại mùi nước hoa, Lâm Hiệp có lẽ đã đi qua chỗ này, cậu xác định phòng tạm giam mà Lâm Hiệp bị nhốt cách chỗ này không đến mười lăm mét.
Nhưng ở phòng nào nhỉ? Chỗ này có rất nhiều gian phòng.
Ba người Chu Dĩnh thấy Nhan Ký Vân lại bắt đầu đi tìm chủ nhân của nó thì nhanh chóng đuổi theo, có sự giúp đỡ của mèo đen thì bọn họ dễ dàng tìm được Lâm Hiệp hơn nhiều!
Nhan Ký Vân ngửi thấy mùi nước hoa, chỗ nào mùi nồng nhất thì Lâm Hiệp ở chỗ đó.
Cậu đứng trước một cánh cử sắt đã tróc sơn, Lâm Hiệp đang ở đây!
Căn phòng này cách hành lang khá xa, không tiện cho bọn họ chạy trốn, nhưng bọn họ muốn cứu Lâm Hiệp.
Nhan Ký Vân dùng móng vuốt cào cửa, cố ý tạo ra âm thanh vuốt mèo cào cửa.
Ba người Chu Dĩnh nghe tiếng vuốt mèo cào cửa cảm thấy sởn tóc gáy, ngay cả bản thân Nhan Ký Vân tạo ra âm thanh ấy nghe còn thấy khó chịu.
Sao trên đời này lại có loại âm thanh này, thật là khó nghe.
Thực ra cậu chỉ cào ba phát, bên trong đã truyền đến tiếng gõ: “Blake?”
Nhan Ký Vân lại cào vài cái, bên trong lại có phản hồi, lần này là tiếng cười khẽ của Lâm Hiệp, anh ta rõ ràng thở phào một cái.
“Sao mày lại tìm được chỗ này?”
Lúc này Chu Dĩnh làm đại diện tiến lên nói chuyện, hai người Văn Nam Tinh và Trình Lệ canh gác.
“Xin chào ông chủ Lâm, mèo đen dẫn chúng tôi đến đây, tôi đoán rằng nó muốn chúng tôi cứu anh ra ngoài.”
Bên trong đột ngột im lặng.
Nhan Ký Vân đoán rằng Lâm Hiệp có thể là không tin tưởng đám người Chu Dĩnh nên mới im lặng, cũng có thể là anh ta đang suy nghĩ Chu Dĩnh là người của phe nào.
Chu Dĩnh rất kiên nhẫn, cô ấy không hề vội vàng, mà Nhan Ký Vân lại vỗ vỗ cửa, cậu không cào cửa nữa để tránh hành hạ lỗ tai mình.
Lâm Hiệp nghe tiếng Nhan Ký Vân vỗ cửa khe khẽ mới cất tiếng hỏi: “Các người là ai?”
Chu Dĩnh đáp: “Chúng tôi là khách mà anh mời đến.”
Lâm Hiệp từ chối: “Cảm ơn, làm phiền các người giúp tôi chăm sóc Blake là được, tôi ở đây sẽ không gặp nguy hiểm gì, đến thời điểm thích hợp tự có người thả tôi ra, không cần cứu đâu.”
Hiển nhiên Lâm Hiệp không tin tưởng bọn họ.
Ba người nhìn nhau, làm sao bây giờ?
Mèo đen đã đưa nhân vật chính của nhiệm vụ đến bên miệng họ rồi, vậy mà chẳng thu hoạch được gì, đúng là nóng ruột mà.
Nhan Ký Vân cũng đau đầu, tại sao Lâm Hiệp không đi chứ?
Cậu đặt mình vào vị trí của Lâm Hiệp, lúc này nếu trốn khỏi phòng tạm giam thì coi như thừa nhận chuyện tiết lộ công thức có liên quan đến anh ta, mà đằng sau anh ta còn có một Dương Khải Văn lúc nào cũng lăm le lôi anh ta xuống nước.
Chu Dĩnh rõ ràng không thuyết phục được Lâm Hiệp, Văn Nam Tinh đột nhiên mở miệng, anh ta đi thẳng vào vấn đề luôn: “Ông chủ Lâm, chuyện là thế này, chúng tôi vừa nãy vô tình nghe được các anh nói chuyện, xin hỏi chuyện công thức bị tiết lộ thực sự có liên quan đến anh không?”
Lâm Hiệp im lặng không nói, anh ta rất không vui khi họ nhắc đến chuyện này, anh ta vừa mất đi một cấp dưới.
Đối với anh ta mà nói, ba người Chu Dĩnh là người lạ chưa từng gặp mặt, đừng nói đến tin tưởng, anh ta chưa âm thầm xử lý bọn họ đã là tốt lắm rồi.
“Đây là chuyện riêng của chúng tôi, không liên quan đến các người, các người cũng không cần mạo hiểm, làm phiền đưa Blake rời đi thôi.”
Nhan Ký Vân tiếp tục gõ cửa.
Chu Dĩnh phát huy khả năng thuyết phục của mình, nhẹ nhàng bình tĩnh nói tiếp: “Ông chủ Lâm, anh nhắc đến Blake hai lần, chính là con mèo đen này sao?”
Lâm Hiệp cười khẽ: “Sao nào? Cô muốn dùng nó uy hϊếp tôi à? Vô dụng thôi, nó chỉ là một con mèo mà thôi.”
Giọng Chu Dĩnh rất bình tĩnh: “Tôi thực sự không hề có ý uy hϊếp anh, chúng tôi biết trong văn phòng anh chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon cho mèo đen, anh nhất định không nỡ giao nó cho người xấu đâu, chúng tôi đương nhiên cũng không muốn, chúng tôi cũng là người yêu mèo, tôi tin rằng mèo đen dẫn chúng tôi đến tìm anh cũng là vì có ấn tượng tốt với chúng tôi. Mèo đen ở đây thì lúc nào cũng có nguy hiểm tính mạng, nếu anh muốn chúng tôi chăm sóc mèo đen thật tốt thì có thể làm một cuộc giao dịch với chúng tôi không, chúng tôi giúp anh tìm cho nó một người chủ tốt, anh nói cho chúng tôi biết chuyện tiết lộ công thức có liên quan đến anh không, được không?”
Lâm Hiệp có chút động lòng với giao dịch này, mèo đen rất thông minh, biết dẫn người đến cứu anh ta, nhưng hiện giờ anh ta quả thật không thể ra ngoài.
Anh ta cảm động trước hành động miệt mài cứu mình ra của Nhan Ký Vân, biểu hiện rõ ràng nhất chính là Nhan Ký Vân nghe thấy âm thanh thông báo của hệ thống.
[Người chơi Nhan Ký Vân nhận được độ hảo cảm của Lâm Hiệp +20]
Ba người Chu Dĩnh: …
Văn Nam Tinh nhìn Chu Dĩnh đăm chiêu, khi nãy người nói chuyện với Lâm Hiệp là cô ta, có khi nào cô ta ẩn giấu tên thật không!
Chu Dĩnh cũng không ngốc, Văn Nam Tinh rõ ràng đang nghi ngờ thân phận của cô: “…”
Còn Nhan Ký Vân thì khiêm tốn giữ im lặng, lúc này cậu ngoan ngoãn ngồi xổm một bên, giả bộ chẳng biết gì cả, hơn nữa cố gắng làm bản thân nhìn giống như chú mèo mất đi phiếu ăn dài hạn, vô cùng tủi thân.
Hai bên trong ngoài cánh cửa đột nhiên im bặt, người bên ngoài đang nghi ngờ thân phận của đồng đội, người bên trong đang suy xét việc trao đổi, cuối cùng Lâm Hiệp mở miệng.
Lâm Hiệp biết mình không thể nuôi mèo đen mãi được, cũng hy vọng nó tìm được người chủ mới, anh ta chân thành nói: “Chuyện tiết lộ thực sự không liên quan đến tôi.”
Nhan Ký Vân cảm thấy NPC sẽ không nói dối, dù sao Lâm Hiệp là nhân vật quan trọng của câu chuyện.
Lâm Hiệp nói đến đây thì không nói gì nữa.
Đầu đuôi chuyện tiết lộ công thức bọn họ còn chưa rõ ràng, bọn họ phải tìm được người tiết lộ mới được.
Ba người không tìm được thông tin mình muốn từ chỗ Lâm Hiệp nên quyết định rời đi, đồng thời thuận tiện đem mèo đen đi, nhưng mèo đen rõ ràng không muốn rời đi, khi Văn Nam Tinh ôm nó, nó còn cố dùng vuốt cào cửa sắt.
Chu Dĩnh cũng chân thành khen mèo đen: “Rất hiếm gặp có con mèo đen nào bảo vệ chủ như vậy, khó trách ngày xưa người ta coi mèo đen là biểu tượng may mắn, ông chủ Lâm, anh hãy yên tâm, chúng tôi sẽ tìm một chủ nhân tốt cho nó.”
Trong lòng Nhan Ký Vân nghĩ: Tôi cảm ơn các người, tôi có chủ rồi, còn rất đẹp trai, có dịp tôi giới thiệu cho mấy người quen biết.
Trong lòng cậu mỉa mai nhưng thân thể lại giãy giụa trong lòng Văn Nam Tinh, nhìn cánh cửa sắt chằm chằm mãi, vô cùng tủi thân.