Cố Nhân

6/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Khuyết Danh Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Gọi nhau ba tiếng "Cố nhân ơi..." sao buồn dâng chơi vơi..."
Xem Thêm

Sau đêm mưa ấy là sự cuống cuồng tìm kiếm trong tuyệt vọng. Vân đã đi không trở lại bao giờ. Có thời gian tôi gần như phát điên lên vì thương nhớ người tình. Nhìn đâu cũng thấy vóc dáng thân quen. Gối chăn còn vương hơi ấm, người đã bỏ ra đi, còn lại ta trong đêm dài đơn lẻ. Nhớ đến mụ người, nhớ quay quắt và điên cuồng. Tôi bỏ ra không biết bao nhiêu tiền bạc để mong tìm lại được Vân. Tất cả cố gắng đều chìm trong vô vọng. Kể từ đó, tôi không yêu thêm một ai nữa. Vì ánh mắt phảng phất nét buồn cứ đeo đẳng tôi qua mỗi giấc mơ. Vẫn mong có một ngày…

Ngày hôm sau, tôi quay lại thiền viện. Vẫn muốn đối diện với Vân chỉ để nói một câu thôi: "My xin lỗi…!" – tiếng xin lỗi tôi đang nặng gánh trên vai gần 30 năm qua. Xin một lần được nói ra để lòng được thanh thản. Tôi dày công khổ nhọc tìm kiếm, một phần vì yêu Vân, tình yêu đó cho đến tận bây giờ vẫn âm ỉ trong lòng tôi. Một phần vì tôi nợ Vân lời xin lỗi, xin lỗi vì đã làm tổn thương đến lòng tự trọng của cô ấy.

Đã già, tôi thật sự đã già. Ở Đà Lạt chỉ mới đêm qua, mà thời tiết lạnh đã làm tôi đau nhức khó chịu và người uể oải mệt mỏi. Chắc cũng không còn bao lâu nữa. Tôi muốn hoàn thành tâm nguyện cuối đời.

Tôi đến đúng vào lúc tiếng kinh cuối cùng vừa dứt. Thắp lên bàn Phật 3 nén hương, tôi đứng đợi những ni cô lui hết vào trong rồi mới bước đến lên tiếng:

- Thưa, tôi biết hôm qua đã vô phép với sư cô. Xin sư cô rộng lòng tha thứ!

- Thí chủ đừng nói thế. Người giống người là chuyện thường tình. Bần ni không hề để tâm chuyện ấy.

Từ phía sau, tôi lặng lẽ ngắm nhìn dáng hình trong kí ức. Nay thật gần trước mắt, mà sao lại xa quá nghìn trùng. Đã bao lần tôi níu với trong giấc mơ, giờ lại nghẹn ngào không thể chạm đến.

- Thưa, tôi có những điều không thông suốt. Không biết sư cô có thể chỉ bảo cho lòng trần có thể nhẹ gánh ưu tư?

- Bần ni sẵn lòng. Vậy mời thí chủ xuống phòng trà của thiền viện để tiện việc đàm đạo.

Ấm trà Quan Âm nghi ngút khói. Xoay xoay tách trà trong lòng bàn tay để tìm chút hơi ấm, và gần như để tự trấn an bản thân mình. Trong tôi từng đợt cảm xúc dâng trào tựa sóng, dồn dập tấn công vào trái tim, tim tôi đang đập rất nhanh.

Ngồi đối diện, tôi càng khẳng định mình không nhầm. Dù thời gian có khắc lên da thịt con người những dấu vết, dù thời gian có làm biến đổi mọi thứ… nhưng duy nhất ánh mắt ấy, không thể nào chuyển dời. Vẫn man mác nét buồn như đêm nào hai đứa tay trong tay và đắm chìm trong men tình dâng cuồng nơi đáy mắt. Không nhầm, chắc chắn tôi không nhầm.

- Thưa, cho tôi hỏi sư cô đã tịnh tâm nơi thiền viện này được bao lâu rồi ạ?

- Vâng, đã gần 30 năm rồi. Tôi đến đây vào lúc thiền viện mới được dựng nên. Rồi qui y, nương nhờ cửa Phật cho đến tận bây giờ.

Bất giác, tôi rơi giọt nước mắt. Vậy là Vân, người tôi yêu đã xa lánh cõi trần tục này lâu đến thế sao?

- Chẳng hay thí chủ có điều chi phiền muộn? Qua giọng nói, và qua nét mặt và qua giọt nước mắt… tôi thấy lòng thí chủ dường như đang trĩu nặng ưu tư.

- Thưa, đúng là như thế. Tôi đang tìm kiếm một người, đã gần 30 năm qua, mà đến nay vẫn bóng chim tăm cá. Tình cờ ghé chân qua thiền viện, thấy sư cô sao lại giống người ấy đến lạ kì, trong phút chốc không kềm được cảm xúc.

- Tôi hiểu. Chẳng hay thí chủ muốn hỏi bần ni việc chi?

- Tôi tìm kiếm người ấy trong vô vọng suốt hàng chục năm trời. Không dấu gì sư cô, đó là người tôi đã yêu suốt thời tuổi trẻ. Cho đến tận bây giờ tôi vẫn một lòng chờ đợi và mong tìm gặp lại người ấy. Vì sự nóng giận, thiếu kềm chế tôi đã làm tổn thương người ta, và người ấy bỏ đi không hề quay lại. Tôi tìm kiếm, chỉ để nói với người ấy một lời xin lỗi. Tôi mang nặng điều này trên vai suốt thuở thanh xuân của mình. Chỉ hy vọng vào lúc cuối đời, sẽ tìm được và nói ra lời xin lỗi ấy, để thanh thản mà quay về với cát bụi.

- Vâng, xin được chia sẻ cùng thí chủ gánh nặng ấy. Bần ni không biết nói gì hơn, ngoài việc ngồi im lắng nghe để thí chủ nói ra nỗi niềm. Biết đâu điều ấy sẽ giúp cho thí chủ vơi đi phần nào phiền muộn.

- Thưa, tôi muốn xin sư cô những lời khuyên để làm sáng suốt tâm tư. Xin sư cô giúp để lòng già này cởi bớt phần nào gút mắc.

- Bần ni chỉ khuyên thí chủ đôi điều nho nhỏ. Rồi dựa vào đó, hy vọng thí chủ sẽ tìm được câu trả lời cho riêng bản thân mình.

- Vâng…

- Bần ni khuyên thí chủ, đầu tiên: hãy tự tha thứ cho bản thân mình. Khi thí chủ đã tha thứ được cho bản thân mình, thí chủ sẽ thấy nhẹ nhàng hơn.

- Thưa, tôi có làm điều chi tội lỗi với bản thân mà lại tha thứ cho chính mình. Tôi đã làm tổn thương một người khác mà. Xin lỗi, tôi không hiểu rõ lắm lời sư cô dạy bảo, xin sư cô vui lòng giải thích rõ thêm để tôi được tường tận.

- Thí chủ tha thứ cho bản thân mình, vì trong tâm thí chủ còn chấp mê bất ngộ. Thí chủ nghĩ rằng mình làm tổn thương người đó, nên suốt khoảng thời gian qua đã nhọc công tìm kiếm, mang trong lòng mình nhiều nặng nề của sự trách móc chính bản thân. Nay, thí chủ nên để nó nhẹ nhàng hơn. Mọi việc đã qua, đã vào trong quá khứ. Quá khứ thì không thể quay lại được bao giờ. Gặp nhau là Duyên, đến được với nhau hay không là Nợ. Có thể kiếp trước người đó đã làm tổn thương thí chủ, thì nay theo luật nhân quả tuần hoàn, người đó phải nhận điều ngược lại. Thí chủ đừng nên trách bản thân mình nữa. Công sức, tiền bạc mà thí chủ đã bỏ ra mong tìm gặp được người ấy, chả phải đã trả đầy đủ cho cái nợ mà thí chủ gây ra hay sao? Theo lời thí chủ nói, gần 30 năm trôi qua, trong suốt khoảng thời gian đó, bần ni nghĩ cũng đã đủ cho người ấy tha thứ rồi. Tha thứ cho mình trước, thí chủ có hiểu ý bần ni hay không?

- Thưa, tôi hiểu. Nhưng…

- Đã đến giờ bần ni vào chay tịnh. Nếu thí chủ có lòng, xin ở lại dùng với chúng ni bữa cơm đạm bạc.

- Vâng, cám ơn sư cô có lòng. Nhưng tôi xin phép về để nghỉ ngơi. Tuổi đã cao, nên thời tiết nơi đây làm tôi thấm mệt.

- Thí chủ hãy một lòng hướng Phật. Khi trong lòng có nỗi muộn phiền, hãy thành tâm khấn Phật hoặc niệm Chú Từ Bi, rồi thí chủ sẽ thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn. Phật Tổ bao dung sẽ che chở cho thí chủ.

- Cám ơn sư cô. Cám ơn rất nhiều về lời khuyên quí giá dành cho tôi. Xin phép, tôi về!

- Vâng, bần ni tiễn thí chủ.

Xuống được lưng chừng cầu thang, chợt tôi nhớ mình quên thắp nhang cho Quan Âm nên quay lại. Tới trước cửa chánh điện, tôi thấy vị trụ trì đang chắp tay ngước nhìn Phật Tổ, miệng lẩm nhẩm tràng kinh. Hai bên gò má vị sư, nước mắt đang lăn dài. Nghe tiếng động, sư cô quay lại. Thấy tôi, vội lau hai dòng nước mắt rồi lui vào trong. Tôi thắp nhang cho Quan Âm mà lòng đầy xáo trộn.

Về khách sạn, tôi nghĩ không thôi về cuộc gặp gỡ vừa qua. Chắc chắn tôi không nhầm. Người đó là Vân, không thể nào nhầm được. Dáng đi, ánh mắt là hai thứ không bao giờ thay đổi dù qua bao nhiêu năm. Tôi nghĩ về lời khuyên, ngẫm nghĩ… có phải chăng ý Vân nói là Vân đã tha thứ cho tôi từ rất lâu rồi? Có phải ý Vân muốn nói là vậy hay không? Thời gian Vân qui y gần như trùng khớp với khoảng thời gian Vân bỏ tôi mà ra đi. Vậy ý Vân là sau bao nhiêu đó năm, Vân đã tha thứ được cho tôi và Vân muốn tôi tự tha thứ cho mình, đừng tự dằn vặt mình vì lỗi lầm khi xưa nữa. Còn tại sao vị sư cô đó nói không phải Vân, mà khi tôi quay lại thì lại thấy sư cô đang chắp tay trước tượng Phật mà nước mắt hai dòng. Có phải Vân chạnh lòng khi nghe rằng tôi đã chờ đợi và tìm kiếm gần 30 năm nay? Có phải Vân chạnh lòng khi nghe lại chuyện xưa và biết tôi vẫn còn đang trách mắng chính bản thân mình? Có phải vậy hay không? – Đang miên man suy nghĩ, tôi thấy váng vất, chóng mặt không chịu nổi và tim co bóp rất đau. Chứng bệnh cao huyết áp này hành hạ tôi đã 5 năm nay, vì thế tôi không biết mình sẽ ra đi vào ngày nào. Mỗi khi có chuyện xúc động hay suy nghĩ quá mức, huyết áp lại tăng cao và kèm theo những triệu chứng trên. Với tay lấy hộp thuốc đầu giường, tôi uống rồi chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mơ, tôi lại thấy đêm vũ trường của thời trẻ - thời huy hoàng lả lướt trong bước dìu điệu nghệ của Vân.

Bình Luận (1)

  1. user
    Dong dong (4 năm trước) Trả Lời

    Tôi thấy my không hề có lỗi trong chuyện này , vân mới là người có lỗi , nếu chung thuy với my thì vân đã không để mình có tình cảm với cô gái kia và lẽ ra sau khi nói rõ với cô gái kia vân nên trở lại tìm vân mới đúng đằng này không chọn ai nghĩa là vân đặt cô gái kia và my ngang hàng ... lẽ ra người nên xin lỗi là vân mới đúng .. nếu là tôi thì tôi sẽ cự tuyệt cô gái kia ngay từ ban đầu chứ không phải để cho đến khi my phát hiện ... người đáng trách là vân chứ không phải my ...

Thêm Bình Luận