Cố Nhân

6/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Khuyết Danh Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Gọi nhau ba tiếng "Cố nhân ơi..." sao buồn dâng chơi vơi..."
Xem Thêm

Tắt đèn, tôi quay ghế hướng ra cửa sổ ngắm sao đêm. Mệt mỏi, tôi thϊếp đi lúc nào không hay. Giật mình, tôi cảm giác ai đó đã đắp lên người tôi chiếc áo và đang ngắm nhìn tôi ngủ trong bóng tối. Hoảng hốt, tôi bật dậy với tay vặn đèn bàn, thì bị chặn lại và tiếng thì thào:

- Vân nè… Làm My giật mình hả? Xin lỗi nha!

- Vân này. Làm hết hồn! Ở dưới quê lên khi nào vậy? Sao không về nhà nghỉ ngơi mà vào đây làm gì?

- Lên tới khi nãy, ghé nhà kiếm My không có, lại biết cô chủ của tôi siêng năng ở lại làm đêm nên vào đây. Thấy Vân đang ngủ nên không dám làm phiền.

- Uhm, làm việc mệt quá nên ngủ khi nào không hay. Ăn gì chưa? Mình đi ăn há. My thấy hơi đói.

- Chút nữa nha. Đêm nay nhiều sao thật, ngắm qua khung cửa sổ này đẹp quá hà. Vân khéo chọn hướng văn phòng ghê.

- Đùa hoài. Vậy ngắm sao chút rồi mình đi ăn. Định tối nay đi vũ trường nhưng không có My nên không dám.

- Suỵt, ngắm sao phải im lặng mới thấy được hết vẻ lấp lánh của nó chứ.

Không gian im ắng. Có tiếng dế râm ran. Đang thả hồn theo ánh sáng của các ngôi sao, tôi thấy tay mình ấm áp. Vân đang nắm tay tôi, xiết nhè nhẹ.

- Vân luôn mơ có một ngày được cùng người mình yêu ngồi ngắm sao. Sẽ hạnh phúc lắm, My biết không?

- Uhm, lãng mạn nhỉ. Nhưng tiếc rằng My không phải là người yêu của Vân.

- …. – Vân không nói, rồi đưa tay xoay ghế tôi qua. Để tôi nhìn thẳng vào ánh mắt Vân.

- Chuyện gì vậy? Sao…

Vân nắm lấy hai bàn tay tôi, khẽ hôn nhẹ lên ấy rồi nhìn tôi đầy âu yếm.

- Vân muốn lên sớm, để nói cho My nghe rằng…

- Điều gì? – tôi đi từ ngạc nhiên này qua ngạc nhiên khác.

- Vân… Vân yêu My nhiều lắm, My có biết không? Vân ấp ủ lâu rồi nhưng không dám nói ra. Vân… Vân sợ… sợ…

- Suỵt, ngắm sao phải im lặng chứ - tôi thì thào rồi bật cười khúc khích. Phản ứng vô duyên nhất mà trước giờ lần đầu mới có. Đáng lẽ hoặc là tôi phải ghê sợ khi có người cùng phái nói yêu mình, hoặc hạnh phúc và đón nhận tình yêu. Tự dưng lại bật cười, thiệt là tình!

- My cười? Tưởng My sẽ tán vào mặt Vân một cái rồi đứng dậy bỏ đi chứ.

- Tại sao? Sao lại phải làm vậy?

- Vì My và Vân đều là con gái mà. Lúc nói ra, Vân sợ lắm. Dù trong đầu đã lường hết mọi việc sẽ xảy ra.

- Vậy… có muốn My làm thế không? – tôi lại tiếp tục cười khúc khích.

- Không, mà làm…

- Làm gì huh? Sao ngập ngừng. Dưới tư cách người sếp, yêu cầu Vân nói mau!

- Dạ thưa chị sếp, làm… làm người yêu của Vân nha. Hãy cho Vân được chăm sóc, bảo vệ My trên đoạn đường còn lại.

- ….. – trong phòng tối chỉ mờ ảo ánh trăng, nhưng tôi tin chắc Vân nhìn được mặt tôi đang đỏ hồng đầy e thẹn và bối rối. Tôi chưa từng nghĩ mình có người yêu, vì công việc là người tình lý tưởng nhất từ trước đến giờ. Tôi chưa từng chấp nhận người đàn ông nào hết, vì không hề có cảm giác rung động khi đứng trước họ, dù là đẹp trai đến mức nào. Tôi chưa từng nghĩ mình yêu Vân, dù tôi hiểu được cảm giác nhớ nhung những ngày qua đã vượt qua mức tình bạn.

- Có được không? Vân thật lòng yêu My… xin thề sẽ cùng My vượt qua hết mọi khó khăn trở ngại trong cuộc sống, và chỉ có My mà thôi! Nếu Vân nói dối… - Vân đưa hai ngón tay lên thề thốt.

- Thôi, đừng thề. Trước giờ có ai thề mà chết bao giờ đâu. Nhưng lỡ ứng nghiệm thì…Vân chết bỏ My ai lo? Mới hứa chăm sóc My đó mà. My… My làm bạn gái của Vân há. Hứa yêu có My thôi đó nha.

- Hứa, xin thề với lương tâm của chính mình. Chỉ có mình My mà thôi!

- ….

- Suỵt. Im lặng nha! Để nghe trái tim Vân nói rằng: duy nhất chỉ bóng hình My.

Đêm đó, tôi đắm mình trong vị ngọt của nụ hôn đầu đời. Tràn dâng, đắm say và bất tận. Trong giây phút, tôi ước ao thời gian dừng lại và khoảnh khắc này sẽ là mãi mãi, để lưu vào ý ức vĩnh cửu của tình yêu.

Là người đồng nghiệp, người bạn chúng tôi đã ăn ý. Làm người tình lại càng tuyệt vời hơn nữa. Vân chìu chuộng tôi hết mực. Đến mức tôi tưởng chừng nếu mất Vân, sẽ không ai chìu chuộng tôi được như thế. Sẽ không ai chịu được tính tiểu thư đỏng đảnh của tôi, không ai ôm ấp tôi trong những đêm trái gió trở trời, không ai quá dịu dàng nhưng không kém phần nam tính như Vân để đưa tôi lên đến thiên đường của trần thế. Sẽ không ai khác…

Có những đêm nằm cạnh, cả hai đều im lặng. Tay trong tay, nhìn thật sâu vào mắt nhau. Để ánh mắt thay cho lời nói, tiếng cười, thay cho tất cả mọi điều không thể họa thành lời. Mắt Vân ấm áp, phảng phất nét buồn. Nét buồn trong đôi mắt ấy sẽ theo tôi đến hết cuộc đời.

Vì cả hai đều có vẻ ngoài con gái, nên không gặp bất cứ trở ngại nào từ phía gia đình hay xã hội. Nhìn vào, người ta chỉ nghĩ là hai chị em thân thiết mà thôi. Nên chúng tôi thoải mái nhiều về mọi mặt. Nhưng chuyện tình cảm nào lại không sóng gió. Có những con sóng lăn tăn để kéo cả hai xích lại gần nhau hơn, và cũng có phong ba bão táp để giật cả hai ra khỏi vòng tay nhau. Tôi và Vân yên ấm trong hạnh phúc được hơn 2 năm, thì…

- Nói My nghe, có phải thật sự Vân có người khác hay không?

- ….

- Vân nói đi. Dù thế nào My cũng chấp nhận được hết. Đừng dấu My, suốt những ngày qua My đã cho người theo dõi. Vân đã đi gặp người con gái khác, có đúng không?

-…..

- Vân nói đi. Nếu đó là sự thật, Vân đã hết yêu My và thật sự yêu người ấy, My sẽ chúc Vân hạnh phúc.

-…..

- Nói, nói cho My nghe. My không hờn không trách gì Vân. Nhưng xin Vân hãy nói sự thật cho My biết.

- Vân… Vân chỉ vừa có tình cảm với người đó thôi. Chưa có gì hết. Vân vẫn yêu My mà.

- Được, Vân nói vậy My đã hiểu.

Đêm đó tôi say khướt trong vũ trường. Vân đón tôi về, vẫn cái chăm sóc dịu dàng như thường khi. Từng cử chỉ chăm sóc của Vân, tôi lại thấy trong tim mình thêm một nhát cứa thật sâu, thật rát. Cuối cùng thì, không có gì là mãi mãi. Tôi nhớ mình đã khóc, và khóc thật nhiều. Vân cứ luống cuống lau nước mắt cho tôi, nhưng Vân có biết… làm sao Vân lau đi hết được những vết thương Vân đã gây ra. Làm sao Vân có thể lau đi hết những nỗi đau tôi đang oằn mình gánh chịu. Nỗi đau không thể tỏ cùng ai, dày vò và cắn rứt từng mảng nhỏ trong trái tim này.

Nếu tôi bỏ ra đi, thì nhẹ nhàng quá. Nếu tôi bỏ ra đi, tôi chấp nhận đầu hàng để người tôi yêu thuộc về kẻ khác? Nếu tôi bỏ ra đi, tôi sẽ mất Vân… sẽ còn ai… Không! Không thể nào! Tôi không thể mất Vân!

Những ngày tiếp theo, tình cảm của tôi và Vân trở nên ngột ngạt. Hai đứa tiết kiệm với nhau từng lời nói, tiếng cười, cử chỉ âu yếm. Tôi biết làm thế sẽ càng đẩy Vân ra xa tôi hơn, tôi vẫn yêu Vân, vẫn cần Vân trong cuộc đời này. Tôi biết chứ! Nhưng tim tôi lại đau đến lịm người khi nghĩ Vân đã có tình yêu với kẻ khác. Ngày qua ngày, sự ngột ngạt càng trở nên lớn hơn, và nó đã bùng phát:

- Vân chọn đi. My hay là người đó? Vân chỉ có một trong hai, Vân chọn đi… hay là Vân muốn My chết Vân mới vừa lòng. – tôi la trong sự hoảng loạn, sau khi đập nát đồ đạc trong nhà.

- My bình tĩnh lại đi. Chuyện đâu còn có đó mà! Cho Vân thời gian, hiểu cho Vân được không My. Cho Vân thời gian, Vân sẽ bỏ người ấy. Vân yêu My, chỉ có My thôi. Nếu không có My, Vân không thiết sống đâu My à. Xin My, cho Vân thời gian…

- Không, hoặc là tôi hoặc là người đó. Cô chọn đi.

- Đừng ép Vân mà My. Cho Vân thêm ít thời gian để dàn xếp mọi chuyện ổn thỏa. Có được không?

Vân bước đến và cố ôm tôi vào lòng. Tôi giẫy giụa thoát ra, đứng nhìn thẳng vào mắt Vân bằng sự ghen tức. Thẳng tay, tôi tán mạnh vào mặt Vân không thương tiếc. Sững người, Vân đứng lặng nhìn tôi rồi vụt bỏ chạy ra mở cửa, lao nhanh vào màn mưa xám xịt giăng kín mọi nẻo đường. Tôi ngồi đó, ngơ ngẩn. Sau cái đánh ấy, tôi như bừng tỉnh. Tôi đã làm gì thế này? Tại sao… tại sao tôi lại làm như vậy? Tôi đã tổn thương… đã làm tổn thương… tại sao tôi có thể làm như vậy? Tại sao chứ?

Bình Luận (1)

  1. user
    Dong dong (4 năm trước) Trả Lời

    Tôi thấy my không hề có lỗi trong chuyện này , vân mới là người có lỗi , nếu chung thuy với my thì vân đã không để mình có tình cảm với cô gái kia và lẽ ra sau khi nói rõ với cô gái kia vân nên trở lại tìm vân mới đúng đằng này không chọn ai nghĩa là vân đặt cô gái kia và my ngang hàng ... lẽ ra người nên xin lỗi là vân mới đúng .. nếu là tôi thì tôi sẽ cự tuyệt cô gái kia ngay từ ban đầu chứ không phải để cho đến khi my phát hiện ... người đáng trách là vân chứ không phải my ...

Thêm Bình Luận