Cố Nhân

6/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Khuyết Danh Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Gọi nhau ba tiếng "Cố nhân ơi..." sao buồn dâng chơi vơi..."
Xem Thêm

Tuổi về chiều phảng phất khói hoàng hôn. Không còn trẻ để có thể giành giật bon chen, tôi lui về nghỉ ngơi sau bao năm dài mệt mỏi lăn lộn trong cuộc sống đời thường. Người ta nói ở lứa tuổi của tôi, bước qua hơn nữa con dốc của đời người, là cái tuổi để nghỉ ngơi và an nhàn hưởng sự phụng dưỡng của con cháu. Nhưng, tôi hiện giờ chỉ thui thủi một mình trong căn nhà rộng lớn, ra vào lặng lẽ như chiếc bóng.

Đôi lúc nằm ngẫm nghĩ lại tất cả, về những chặng đường trong suốt cuộc đời mình đã đi qua. Tôi hài lòng và mãn nguyện, không có điều chi là hối tiếc. Tiền bạc, vật chất… tôi đã đánh đổi cả tuổi trẻ của mình để có được sự sung túc và an nhàn như ngày hôm nay. Nhưng, còn một điều trong tâm mà tôi mãi day dứt, có lẽ cho đến ngày nhắm mắt xuôi tay… tôi mới thật sự thanh thản.

Tôi hay đi chùa. Ở chốn thiền môn, trong những giờ ngắn ngủi, tôi tìm được sự yên tĩnh trong tâm. Tôi thường lui tới nhiều ngôi chùa ở khắp tứ phương, mỗi ngôi tạo cho tôi một cảm giác tĩnh lặng khác nhau. Nghe mọi người giới thiệu ở trên ngọn đồi của Đà Lạt có một thiền viện nho nhỏ, nhưng rất đẹp và linh thiêng. Ngôi chùa đó chỉ có vị trụ trì và vài ni cô, khách thập phương thăm viếng rất đông nên tôi tìm đến.

Thiền viện nằm trên đồi cao, khuất sau hàng thông cao rì rào xanh lá- bề ngoài khá cũ kĩ, phủ lớp bụi mờ của thời gian. Bước chậm rãi lên từng bậc thang bằng đá, tôi khoan khoái ngắm nhìn và hít thở không khí trong lành xung quanh. Tôi nhận ra mình đã yếu đi nhiều, chỉ bước chừng hơn chục bậc thang lại bắt đầu thấy mệt. Tiếng chuông chùa văng vẳng, đến giờ tụng kinh của các sư. Bước nhanh hơn, tôi muốn mau chóng lên tới nơi để ngồi nghe kinh và thắp nén nhang cho Phật Tổ. Ngồi xếp bằng trước điện thờ, ngắm nhìn vẻ oai nghiêm nhưng tràn đầy nét nhân từ của Phật, tôi thấy lòng phẳng lặng tựa hồ nước vào cuối thu.

Buổi tụng kinh kết thúc, các sư nữ loay hoay đóng cửa sổ và dọn dẹp đồ để chuẩn bị cho bữa trưa trai tịnh. Thấy khách lạ, các sư đến thưa với trụ trì rồi lui vội vào trong. Tôi còn đứng đó ngắm nhìn kiến trúc của ngôi thiền viện, chưa vội bước đi. Vị trụ trì đang ngồi xếp bằng trước điện Phật, vẫn chưa đứng dậy. Tôi muốn chờ để đến thưa hỏi vài câu rồi cũng về khách sạn nghỉ ngơi. Ngắm từng chiếc cột to, đen bóng đến hai câu đối treo hoành tráng hai bên, kiến trúc nơi này thật sự hấp dẫn trí óc của tôi. Vị trụ trì đứng dậy, tôi bước đến định cất lời thì… trong phút chốc, tôi sững người, đứng lặng trong mấy giây. Vóc dáng này… thân quen quá, dù sao bao nhiêu năm và bao nhiêu đổi thay, nhưng làm sao tôi có thể quên được. Cảm xúc ập đến từ mọi nơi, tôi run run cất tiếng:

- Vân, có phải là Vân không!?

- Thưa, chắc thí chủ lầm người. Bần ni pháp danh Diệu Hạnh, không phải Vân như lời thí chủ gọi. – vị sư nữ vẫn không quay lại, đứng nhìn vào chốn xa xăm.

- Là Vân mà. My đây… Vân quay lại đi. My biết là Vân, cả cuộc đời này sao My quên được vóc dáng ấy. Quay lại nhìn My đi Vân! – bất chấp phép tắc, tôi lay tay vị nữ tu ấy.

- Xin thí chủ bình tâm. Trước mặt Phật Tổ, người đừng như thế. Tôi nghĩ thí chủ nhầm người.

Tôi không đáp, đi vội lên và đứng đối diện. Làm sao tôi có thể nhầm, làm sao tôi có thể quên, làm sao có thể phai mờ gương mặt này trong trí óc của tôi…

- Là Vân thật rồi. My tìm Vân suốt bao nhiêu năm qua. Vân… - tôi bật thành tiếng khóc.

- Xin thí chủ bình tâm. Tôi biết thí chủ đã nhầm người. Tôi không phải là Vân mà thí chủ đang tìm kiếm. Xin phép, tôi được lui vào trong – ánh mắt vị sư ấm áp nhìn tôi.

Là ánh mắt đó, ánh mắt qua bao năm dài đăng đẳng vẫn theo tôi trong từng cơn mơ, trong sự nhớ nhung khôn dứt. Gần 30 năm - tôi đã tìm, đã kiếm, đã mong mỏi được một lần nhìn lại được người xưa. Nước mắt cứ lăn dài trên má. Tôi đứng lặng im nhìn bóng áo cam khuất dần sau cánh cửa.

Mệt mỏi quay về khách sạn nghỉ ngơi, xen lẫn trong tôi là cảm giác vui mừng lẫn đau khổ. Tôi mừng vì đã tìm gặp được người xưa, tìm gặp được hình bóng mà tôi đã mỏi mòn nhớ thương suốt hàng chục năm qua. Và đau khổ, vì kí ức tuổi trẻ ngày nào nay lại ập về, chói sáng cả miền tâm tư. Mọi chuyện dường như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.

Cách đây 30 năm, tôi là nàng tiểu thơ được sinh ra trong gia đình khá giả chốn đô thành. Tuổi 25 - xinh đẹp, thông minh, giàu có… tất cả tạo nên cô gái kiêu kì pha lẫn nét lộng lẫy mà bao chàng trai hằng mong ước. Đi du học ở Pháp về, tôi trực tiếp điều hành công ty riêng của gia đình. Phụ giúp tôi ngày ấy là Vân, cô gái trẻ được tuyển vào làm thư kí riêng cho Giám Đốc. Ngay ngày đầu tiên nhận Vân vào làm việc, tôi khá hứng thú vì ở Vân không chỉ có nét dịu dàng của người con gái mà pha lẫn sự mạnh mẽ quyết đoán của con trai. Mau chóng, Vân trở thành người thư kí tuyệt vời của tôi trong công việc. Chúng tôi ăn khớp với nhau trong từng suy nghĩ, đôi khi chỉ cần tôi lắc nhẹ đầu hoặc liếc mắt, là Vân đã làm đúng theo ý của tôi muốn. Những chuyến công tác dài ngày, những buổi tiệc sang trọng… Vân đều theo sát bên tôi, làm phụ tá đắc lực. Đôi khi tôi nghĩ, nếu không có cô thư kí này, chắc tôi không thể nào điều hành công việc thật hoàn hảo như thế. Vì lý do và tính chất công việc, tôi thường xuyên không ở nhà mà phải ra ngoài giao tiếp. Thỉnh thoảng cảm thấy mệt mỏi vì áp lực công việc và cuộc sống, mệt mỏi đến tưởng chừng buông xuôi khi gặp thất bại trong công việc làm ăn. Khi ấy, Vân luôn bên cạnh, an ủi, chăm sóc, nâng đỡ tôi về mặt tinh thần. Sự thấu hiểu ấy đã kéo tôi và cô thư kí của mình đến gần nhau hơn. Tôi có thể chia sẻ với Vân về tất cả mọi điều trong cuộc sống, kể cả những điều bí mật và tế nhị nhất, và Vân cũng thế. Thật mau, thời gian chúng tôi gắn bó với nhau trong công việc cũng như bè bạn đã hơn một năm trôi qua. Lắm lúc tôi nghĩ người thân của tôi chỉ có Vân mà thôi, không còn ai khác. Tôi quen dần với việc ấy và nghiễm nhiên chấp nhận nó rằng: người có ý nghĩa nhất trong suy nghĩ của tôi là Vân. Tôi nhớ có một lần trong vũ trường, tôi kiêu sa bước đi trong điệu nhạc dưới sự dìu dắt của Vân. Thì có người đàn ông bước đến nghiêng người mời tôi khiêu vũ cùng, tôi mỉm cười và từ chối. Không ngờ anh ta lớn tiếng:

- Nghĩ rằng mình xinh đẹp thì cao giá lắm sao? Cô nghĩ cô là ai mà nhìn tôi với ánh mắt khinh thường như vậy?

Mọi người xung quanh không ai lên tiếng, vì thừa biết người đàn ông đó là bảo kê cho vũ trường này. Chưa kịp phản ứng, anh ta chụp lấy tay tôi và kéo ghì vào lòng, tôi thật sự hoảng sợ. Vân vẫn đứng im đó không nói gì, tôi tưởng Vân cũng đang run sợ. Bất ngờ, tôi bị ghị ngược lại và ôm chầm lấy Vân. Vân nhỏ nhẹ lên tiếng:

- Đối xử với con gái phải nhẹ nhàng một chút chứ anh. Thô bạo thế thì bạn tôi từ chối là đúng rồi. Còn rất nhiều con gái ở đây, tôi muốn anh đi mời người khác và để yên cho chúng tôi tiếp tục khiêu vũ.

Chẳng nói chẳng rằng, anh ta lao tới định đấm vào mặt Vân. 5 phút sau, người đàn ông ngã gục dưới ánh mắt thảng thốt của những người xung quanh. Vân nắm tay tôi, kéo ra xe. Tôi luống cuống chạy theo đà kéo, nhưng tôi thấy tay mình thật ấm trong bàn tay người con gái ấy, cảm giác dễ chịu lan tỏa trong trí óc. Sau đêm đó, tôi thấy mình biết nhớ nhung và nghĩ về một người. Vân tuyệt đối không nhắc gì đến chuyện đó vào những ngày sau, vẫn cư xử với tôi bình thường giống mọi khi. Duy nhất, Vân thường hay tìm cách gần gũi để nắm tay tôi nhiều hơn. Tôi thích bàn tay mình nằm gọn trong tay Vân. Bàn tay Vân với những ngón dài, thon thả nhưng không kém phần cứng cáp của con nhà võ. Chỉ "vô tình" những lần nắm tay mà để lại trong tim tôi những nhịp đập bất thường.

Ngày thật dài, công việc thật buồn chán vì hôm nay Vân xin nghỉ phép về quê thăm gia đình. Không có vóc dáng lăng xăng qua các dãy bàn lấy hồ sơ, không có ánh mắt nhìn tôi len lén (mà tôi vô tình bắt gặp), không có ai bưng nước đến và dịu dàng nói: "My uống đi, cho đỡ mệt rồi làm việc tiếp nha!", không có bàn tay ấm để tôi được "vô tình" có những lần nắm tay. Ôi, thời gian ơi… sao trôi chậm thế! Chỉ hai ngày thôi mà sao tôi thấy dài đăng đẳng. Ngày thứ hai đã gần hết, tôi mừng vì ngày mai Vân trở lại với công việc. Tối nay tôi ở lại trễ để giải quyết xong hồ sơ, phần nữa vì không muốn về. Đáng lẽ những buổi tối thứ 6 trong tuần, tôi và Vân sẽ đi đến vũ trường, khiêu vũ đến mệt nhoài rồi về nhà nghỉ ngơi hai ngày cuối tuần. Tối nay thì chả ai đi vũ trường với tôi nữa rồi. Đi một mình thì sợ gặp trường hợp hôm trước, ai cứu tôi đây? Nên siêng một chút ở lại làm việc vậy.

Bình Luận (1)

  1. user
    Dong dong (4 năm trước) Trả Lời

    Tôi thấy my không hề có lỗi trong chuyện này , vân mới là người có lỗi , nếu chung thuy với my thì vân đã không để mình có tình cảm với cô gái kia và lẽ ra sau khi nói rõ với cô gái kia vân nên trở lại tìm vân mới đúng đằng này không chọn ai nghĩa là vân đặt cô gái kia và my ngang hàng ... lẽ ra người nên xin lỗi là vân mới đúng .. nếu là tôi thì tôi sẽ cự tuyệt cô gái kia ngay từ ban đầu chứ không phải để cho đến khi my phát hiện ... người đáng trách là vân chứ không phải my ...

Thêm Bình Luận