“Ngài Mặc, ngài có thể tiết lộ một chút động cơ phạm tội của Trương Hải Diễm không?”
“Ngài Mặc, lời khai của Trương Hải Diễm đã lấy được hơn ba ngày, vì sao không công khai tình hình cụ thể và tỉ mỉ cho công chúng, có phải có ẩn tình gì không?”
“Ngài Mặc......”
Chỉ cần Mặc Lâm xuất hiện ở nơi công cộng, liền sẽ bị phóng viên bỗng nhiên từ đâu vọt vây lấy, Trương Hải Diễm cung khai đã qua ba ngày, dư luận không ngừng lên men, có người hy vọng Trương Hải Diễm lộ diện xin lỗi gia đình người bị hại, có người hy vọng mau chóng phán quyết Trương Hải Diễm cho gia đình người bị hại một cái công đạo......
Là một chuyên gia tội phạm trứ danh như minh tinh trong tâm lý, Mặc Lâm đã bị truyền thông khắp nơi chú ý, camera ngẫu nhiên sẽ chụp ảnh hắn xuống xe, hoặc thân ảnh chợt lóe qua.
Cố Nguyên đứng bên máy lọc nước rót cho mình một ly, máy tính bên cạnh đang truyền tới hình ảnh theo dõi.
Mặc Lâm trong ảnh mặc áo sơ mi màu trắng, cà vạt lỏng lẻo treo trên cổ, một tay cầm áo khoác tây trang, một tay khác cầm chìa khóa xe.
Vóc dáng cao ráo của Mặc Lâm đứng giữa đám người có vẻ thực nổi bật, gương mặt soái khí hoàn toàn bại lộ trước màn ảnh, hắn tựa hồ đang có việc gấp: “ Xin lỗi, không thể trả lời......”
Nhưng phóng viên quá mức điên cuồng, đối hắn nhất định theo đuôi không bỏ.
Bỗng nhiên có phóng viên hỏi một câu cùng vụ án không chút nào liên quan: “Ngài Mặc, xin hỏi ngài có bạn gái chưa?”
Những lời này nhưng thật sự hỏi ra rất nhiều tiếng lòng của nữ sinh.
Giọng nói của nữ phóng viên rất có lực xuyên thấu, trực tiếp truyền vào lỗ tai Mặc Lâm.
Mặc Lâm cười nói: “Hiện tại thì không có.”
Mặc Lâm tốt tính vạn năm kéo cửa xe, đem tây trang ném lên ghế phụ, nghênh ngang lái xe rời đi, bảng số xe bị đánh mosaic.
Cố Nguyên uống sạch nửa ly nước, xem ra sinh hoạt của Mặc Lâm đã chịu ảnh hưởng rất lớn.
Lý Mông tắt video, Tiêu Trạch đứng ở phía sau nhẹ nhàng chụp lên bả vai Lý Mông: “Không cần lo lắng cho cậu ta, người này tố chất tâm lý rất mạnh, chúng ta làm tốt công tác của mình là được.”
Tiêu Trạch xoay người vừa lúc thấy Cố Nguyên đứng bên cạnh máy lọc nước: “Buổi tối liên hoan, nhớ đến đúng giờ.”
“Xin lỗi, nhà tôi có chút việc.”
Tiêu Trạch gật đầu: “Xử lý xong thì nhớ đến đây.”
Cố Nguyên ừ một tiếng, lấy ra di động, click mở lịch sử trò chuyện với Mặc Lâm, ở cuối có một tin nhắn mới Mặc Lâm vừa nhắn hai giờ trước: Nếu cậu rảnh giúp tôi cho mèo ăn được chứ, mã cửa là: 1****6
Chỉ nhờ cậu giúp cho mèo ăn cũng đã đáng ngạc nhiên, thế nhưng còn trực tiếp đem mật mã nói cho cậu.
Mặc Lâm không có bạn bè nào sao?
Vốn dĩ Cố Nguyên muốn trực tiếp từ chối, nhưng mà hiện tại, cậu đáp lại một chữ: Được.
Tin tức mới vừa gửi đi, Mặc Lâm liền nhắn tiếp: Vật dụng trong nhà cậu đều có thể dùng, không cần khách khí.
Cố Nguyên nhìn thời gian hiển thị góc trái phía trên màn hình di động, còn hai phút nữa là tan tầm, cậu dọn dẹp tốt đồ của mình chuẩn bị ra về.
Người ở ngoài văn phòng đang thảo luận về buổi liên hoan, Cố Nguyên mang cặp sách đi ra khỏi cửa lớn cục cảnh sát, gọi một chiếc xe taxi, mở cửa sổ xe, nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ đang lùi lại, con đường này với cậu mà nói cũng không gọi là xa lạ.
Mười lăm năm trước, con đường này còn chưa được mở rộng, cách đó không xa là bãi cỏ hoang vắng, nơi đó vừa đến mùa đông liền biến thành một bãi màu vàng kim, cỏ khô cao đến nửa người, trẻ con rất thích tụ tập ở chỗ này chơi đùa.
Có một ngày, có mấy người lớn đến, lúc hút thuốc không cẩn thận làm bụi cỏ bắt lửa, một bé gái lúc đang chạy trốn bị cỏ hoang vướng ngã, các bạn nhỏ chỉ lo chạy trốn, căn bản không chú ý tới cô bé.
Cô bé cứ như vậy đang sống sờ sờ bị thiêu chết, chờ lửa lớn bị dập tắt, chỉ còn lại thi thể cùng tro tàn đen bạc.
Ngày đó Cố Nguyên cõng cặp sách cầm giấy khen từ trường học trở về, thấy hàng xóm đang tụ tập vây quanh cửa nhà mình, cậu không biết chuyện gì đã xảy, chỉ nghe dì ở cách vách nói: “Đi nhìn mẹ cháu......”
Cậu đi vào phòng khách, nhìn mẹ đang quỳ trên mặt đất, trong phòng khách chật hẹp đặt một cái quan tài nhỏ, trong lòng cảm thấy bất an.
Cậu đến gần quan tài, bên trong có một người đang nằm, trên người phủ một tấm vải bố trắng, có thể thấy một bàn chân nhỏ lộ ra, làn da đã bị đốt thành màu đen, tản ra một mùi hương cháy khét gai mũi.
“Nhìn thấy em gái con không? Nếu cha con còn sống, nhất định sẽ nói với chúng ta, sẽ không để em gái con không minh bạch như vậy.”
Cố Nguyên không tin, cậu lật tấm vải bố trắng trong quan tài ra, nhìn thấy một cổ thi thể đã bị đốt trụi, làn da cùng cơ bắp đều bị đốt cháy đen, gắt gao dán chặt vào xương cốt.
Đó là lần đầu tiên Cố Nguyên nhìn thấy thi thể, đối với một cậu bé lúc ấy mà nói, là đả kích lớn đến không thể tưởng tượng.
Em gái mà cậu luôn nâng niu trong lòng bàn tay bỗng nhiên biến thành một thi thể thậm chí không nhìn ra hình người, làm cho gia đình vốn dĩ đã không toàn vẹn gần như sụp đổ.
Xử lý xong hậu sự của em gái, Cố Nguyên tựa như thay đổi thành một người khác, cậu không khóc không nháo, mỗi ngày đều đúng giờ đi học, về nhà còn giúp mẹ đang suy sụp tinh thần nấu cơm.
Năm ấy cậu mới chỉ học lớp 4.
“Tới rồi thưa cậu, xin hỏi cậu muốn trả tiền mặt hay là quét mã?”
Tài xế taxi bỗng nhiên dừng xe, đánh gãy dòng hồi tưởng của Cố Nguyên.
Cố Nguyên móc di động ra quét mã trả tiền, sau đó xuống xe.
Khi ra khỏi thang máy, đối diện vừa lúc có một camera theo dõi, cậu ấn mật mã vào nhà Mặc Lâm.
Béo Quất lập tức từ trên ban công nhảy xuống, đứng ở cửa sổ meo meo kêu hai tiếng.
Cậu đi đến ban công, thấy chén ăn đã trống không, ngồi xổm xuống sờ sờ cái bụng của Béo Quất, cái bụng nghẹn nghẹn, xem ra Mặc Lâm gần đây thực sự rất bận, mèo béo cũng theo hắn chịu tội.
Hắn gần đây rốt cuộc là vội cái gì? Vụ án đã kết thúc được 3 ngày, vốn dĩ Cố Nguyên còn chờ mong án kiện có thể có biến chuyển nào đó chứng minh Trương Hải Diễm không phải hung thủ. Nhưng sự thật tựa hồ cũng không giống cậu tưởng tượng, Trương Hải Diễm bỗng nhiên nhận tội, thậm chí còn kể rõ quá trình gây án.
Ngay từ đầu Cố Nguyên không tin hung thủ sẽ là Trương Hải Diễm, nhưng trừ bỏ hung thủ, ai có thể hoàn chỉnh mô tả toàn bộ quá trình phạm tội?
Mặc Lâm sau khi tắt các thiết bị trong phòng thẩm vấn đến tột cùng đã nói gì với Trương Hải Diễm, không có ai biết.
Án này nhìn qua có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng không thể nói gì được.
Cậu từ trong ngăn tủ TV tìm được đồ ăn của Béo Quất, nó ngồi ở trước mặt cậu, mắt nhìn chằm chằm đồ hộp cậu cầm trong tay.
Đem đồ hộp đổ vào trong chén ăn, khóe mắt cậu thoáng nhìn qua giày của Mặc Lâm trên ban công.
Trong trí nhớ của cậu, Mặc Lâm giày da đều là không nhiễm một hạt bụi, mà đôi giày trước mặt này, đế giày lại dính đầy bùn đất màu vàng.
Gần nhất trời cũng không có mưa, hắn dính bùn đất từ đâu chứ?
Đi đến phía trước, Cố Nguyên đổ đầy thức ăn cho mèo vào trong chén ăn của Béo Quất, đồng thời cũng cho thêm nước vào bình, sau đó đem cát vệ sinh đã dùng qua cho vào túi đựng rác.
Làm xong cậu đi vào phòng tắm, muốn rửa sạch tay.
Mở cửa toilet ra, trong bồn rửa không có một giọt nước, bồn tắm bên cạnh cũng khô cạn.
Cố Nguyên lập tức chú ý tới khăn lông trên móc vẫn trước, giấy vệ sinh cũng không bị động qua, bàn chải đánh răng vẫn nằm chính xác ở vị trí cũ, kem đánh răng cùng nước rửa tay cũng đều không được sử dụng.
Mặc Lâm đã một tuần không có về nhà sao?
Cậu tỉ mỉ rửa sạch tay, đang định nhắn tin cho Mặc Lâm, điện thoại đột nhiên vang lên, là Mặc Lâm gọi đến.
“Có người đang đứng ở cửa nhà tôi, tôi không quen biết hắn, nếu hắn gõ cửa, cậu đừng mở.”
Giọng nói Mặc Lâm nghe không giống như đang nói giỡn.
“Sao anh biết ngoài cửa có người?”
“Cửa có camera theo dõi, hình ảnh truyền đến điện thoại của tôi, cậu nhất định không được mở cửa!”
Cố Nguyên: “Người bên ngoài là ai?”
“Tôi cũng không rõ lắm.”
Cố Nguyên có chút không hiểu: “Anh suy nghĩ nhiều đi?”
“Động tác cùng biểu tình của người kia đều rất kì lạ, tôi cảm thấy hắn có vấn đề.”
Cố Nguyên xoay người đi vào phòng bếp, chọn một con dao có răng cưa trên gia: “Đã biết.”
“Cửa chống trộm rất an toàn, cậu không cần lo lắng.”
Cố Nguyên: “Muốn tôi bắt hắn không?”
“Không cần phải là cậu, trước tiên ổn định hắn, đừng làm cho hắn phát hiện trong nhà không thích hợp.”
Cố Nguyên giấu con dao trong ống tay áo, đi ra khỏi phòng bếp, làm bộ lơ đãng liếc mắt qua qua cửa chống trộm một cái, cậu có thể mơ hồ nhìn thấy một người đang thông qua mắt mèo nhìn chằm chằm cậu.
Cậu bình tĩnh vào phòng tắm.
“Reng reng!”
Bên ngoài vang lên một tiếng chuông cửa.
Vì để cho đối phương không hoài nghi, Cố Nguyên làm bộ đang tắm rửa.
Mặc Lâm: “Cậu đừng mở cửa.”
Cố Nguyên tâm nói: Anh có thấy phiền hay không......
Qua hai phút, chuông cửa lại một lần nữa vang lên.
Mặc Lâm: “Đừng sợ, tôi sắp về tới rồi.”
Cố Nguyên: “Tôi cảm thấy hắn không đánh lại tôi.”
Mặc Lâm ngữ khí có chút kích động: “Cậu đợi ở đó đừng nhúc nhích, cũng đừng cúp điện thoại!”
Cố Nguyên: “......”
Mặc Lâm nhìn hình ảnh theo dõi trong di động, nam nhân mặc đồ đen đứng ngoài cửa đem đôi mắt dán sát vào mắt mèo, một lát sau, hắn ngẩng đầu, phát hiện trên đầu mình có camera theo dõi.
Lúc này Mặc Lâm chú ý tới trên cổ hắn có một cái camera, hơn nữa giá cả xa xỉ. Anh liền nhẹ nhàng thở ra, hẳn là paparazzi đến chụp lén.
Mười phút sau, Mặc Lâm đứng trong thang máy đi lên, di động đã mất tín hiệu, nam nhân trên màn hình vẫn không nhúc nhích, hình ảnh đã bị dừng lại.
Cửa thang máy mở ra, trên hành lang một bóng người cũng không có.
Mặc Lâm nhìn quanh bốn phía, vẫn không tìm được nam nhân mặc đồ đen.
Chẳng lẽ mười mấy giây ngắn ngủi cũng đủ để hắn chạy?
Mặc Lâm ấn mật mã, sau mở cửa ra, hắn bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ.
Chỉ thấy hai nam nhân đứng cách nhau không đến 1 mét, một người mặt dán vào tường, bị một người khác bẻ tay ấn ở trên tường.
Cố Nguyên trong tay cầm một con dao, đặt trên cổ đối phương, lưỡi dao kề sát vào da.
Đối phương tựa hồ sợ hãi không nhẹ, trên trán mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, hai chân không chịu khống chế run lẩy bẩy.
Mặc Lâm không nói một lời đi qua cầm lấy con dao trong tay Cố Nguyên, trên cổ người kia nơi bị dao ấn vào có vết ấn rất sâu, máu cũng dọc theo đó chảy ra. May mắn chỉ là vết thương ngoài da.
Lúc này đây, khoé miệng Mặc Lâm một chút ý cười cũng không còn: “Tại sao không nghe lời?”
Ngữ khí này bất đồng với ngữ khí đùa giỡn ngày thường của hắn.
Cố Nguyên một tay vẫn như cũ đè trên cánh tay nam nhân: “Tôi không cần người khác bảo vệ, nếu gặp phải vấn đề, tôi sẽ tự mình giải quyết.”
Nam nhân bị giam cầm cảm giác được sau cổ có chất lỏng dính dính, thật sự nhịn không nổi: “Cầu xin anh tha cho tôi đi, tôi không dám chụp lén nữa, camera đều cho anh, tôi từ bỏ!”