Chương 13: Liên Hoàn Đoạt Mệnh (8)

Mặc Lâm lật xem ảnh chụp trong camera, phát hiện ra đối phương đã theo dõi hắn vài hôm bất kể ngày đêm, mỗi bức ảnh chụp ánh sáng cùng cảnh vật thoạt nhìn đều không tốt, hẳn là góc độ và tư thế chụp bị hạn chế.

Mấy bức ảnh gần đây đột nhiên nhiều ra thêm một nam nhân đội mũ lưỡi trai màu đen. Mặc Lâm lục lọi trong trí nhớ của mình một chút, hắn xác định chính mình chưa từng gặp qua người này.

Liên tục ảnh chụp ở ba địa điểm khác nhau đều xuất hiện cùng một nam nhân xa lạ, chuyện này không có khả năng là trùng hợp.

Tiếp tục nhấn tới, bên trong ảnh chụp cũng không còn nhiều, cũng không có thêm tin tức hữu dụng nào.

Mặc Lâm rút ra thẻ nhớ máy ảnh, sau đó đem camera đeo lại lên cổ nam nhân: “Thả hắn đi.”

“Không thả.” Cố Nguyên tư thái như muốn cùng nam nhân liều mạng.

“Nghe lời.” Mặc Lâm ngữ khí như đang dỗ trẻ con.

“Hắn chụp lén anh, vì sao lại muốn tha cho hắn?”

Nam nhân thấy thế, lập tức cầu xin: “Tôi thề về sau không bao giờ chụp lén ai nữa, trở về liền bỏ nghề paparazzi luôn!”

Cố Nguyên lúc này mới buông lỏng cánh tay đối phương ra.

Nam nhân lập tức vội vã chạy đến mức té ngã ở trên hành lang, xem ra thực sự sợ hãi không nhẹ.

Cố Nguyên hoạt động cổ tay vừa rồi dùng quá sức một chút, khi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Mặc Lâm đang nghiêm trang nhìn hắn, không chỉ như thế, hắn tựa hồ còn muốn dán sát vào một chút, một cánh tay trực tiếp chống bên cạnh tai trái của cậu, sau đó thân thể từ từ ép qua.

Mặc Lâm cũng không có chạm vào cậu, chỉ là hơi thở của hắn dừng ở tóc mái trên trán Cố Nguyên, cậu cảm giác được hô hấp của hắn so với lúc trước trở nên càng thâm trầm.

“Thích đóng vai anh hùng lắm đúng không?”

Nếu đem giọng nói tràn ngập từ tính kia của Mặc Lâm so với một loại nhạc cụ, vậy nhất định là đàn cello chậm rãi lưu động.

Cứ như những lời này vốn có ý trách cứ, nhưng bị hắn biến thành một loại khıêυ khí©h thú vị.

Cố Nguyên nhìn thẳng phía trước, hoàn toàn không cảm thấy mình sai: “Tôi đã giải quyết vấn đề.”

“Giải quyết vấn đề có rất nhiều cách thức, vì cái gì muốn lựa chọn cách nguy hiểm nhất?”

“Tôi cũng không cảm thấy có bao nhiêu nguy hiểm.”

“Nếu đối phương là tội phạm gϊếŧ người, trên người có dao, thậm chí là súng, vậy cậu nên gì bây giờ?”

Hắn không muốn chất vấn, phảng phất chỉ là muốn cùng Cố Nguyên hỏi đáp vấn đề.

Cố Nguyên: “Anh hình như đã quên tôi cũng là một cảnh sát.”

Ánh mắt hai người đối diện nhau, trong mắt Cố Nguyên có sự quật cường khó lòng tưởng tượng, Mặc Lâm rốt cuộc bại trận: “Lần sau có thể hay không nghĩ đến tôi?”

Cố Nguyên: “Tôi sẽ cố gắng.”

“Đừng nói cố gắng, cậu phải ghi lòng tạc dạ.”

“Biết rồi, nếu không có việc gì khác thì tôi về đây.”

Cố Nguyên cong người đi qua dưới cánh tay Mặc Lâm, sau đó bắt đầu đổi giày.

“Chờ một chút, tôi đưa cậu về.”. TruyenHD

*

Cố Nguyên bị Mặc Lâm đưa về nhà, đang đơn giản ăn bữa cơm, di động bỗng rung động một chút, là trong cục phát thông báo:

“Trương Hải Diễm hai ngày sau chấp hành tử hình......”

Cố Nguyên tắt di động, mở TV lên, các đài truyền hình lớn cũng ở tranh nhau đưa tin kết quả phán quyết Trương Hải Diễm.

Cố Nguyên sau khi rửa mặt nằm trên giường nhìn trần nhà, nhớ lại tình tiết vụ án cùng với kết quả nghiệm thi đến khi đánh không lại cơn buồn ngủ, mới bất tri bất giác ngủ rồi......

3 giờ sáng, hắn bị cuộc gọi của Lý Mông đánh thức: Ở bãi rác phát hiện một khối thi thể nam giới, xác định là vụ án hình sự.

Cố Nguyên không ngủ được bao lâu, nhưng tin tức này khiến tinh thần cậu phấn chấn cực độ, hắn mang theo rương dụng cụ dự phòng trong nhà, vội vã chạy tới hiện trường.

Hôm nay là Lý Mông trực ban, cho nên hắn đến hiện trường trước tiên, người báo án là Mặc Lâm.

Lý Mông cẩn thận đề ra nghi vấn vì sao Mặc Lâm lại xuất hiện ở bãi rác vào đêm khuya, thời điểm bao tải chứa xác được dọn ra từ hố rác, cả người Lý Moonh đều thấy không thoải mái, cái mùi hôi thối này thật sự quá nồng nặc, hắn phải nhịn xuống cơn buồn nôn của mình rất nhiều lần

Thư về hưu của lão Dương đã được phê chuẩn, Lý Mông không tiện quấy rầy người già ngủ lúc 3 giờ sáng, đành phải gọi cho Cố Nguyên.

Lúc Cố Nguyên đuổi tới hiện trường, cách hai tầng khẩu trang cũng nghe thấy được hai mùi hôi thối bất đồng của bãi rác và thi thể, cậu đối với mùi xác thối phi thường mẫn cảm, thậm chí có thể thông qua những mùi xác thối khác nhau mà phán đoán ra hoàn cảnh chung quanh thi thể.

Bao tải chứa thi thể đã bị Lý Mông mở ra, đặt bên cạnh thi thể, người chết nửa trên mặc trường tụ áo hoodie dài tay màu đen, nửa người dưới mặc một cái quần đùi rộng thùng thình, thân thể uốn lượn thành một cái “Dấu chấm hỏi”.

Cố Nguyên ngồi xổm xuống xem thi thể, phần lớn thi thể đã bị hư thối, gương mặt biến thành màu đen, sưng phồng, tròng mắt bởi vì chịu áp lực quá lớn bị đứt ra khỏi hốc mắt, lượng lớn chất lỏng tanh tưởi từ thi thể chảy xuôi xuống phía dưới, miệng mũi có dịch màu đỏ sậm chảy ra.

Cởϊ qυầи áo người chết ra, bụng có lượng lớn bọt nước kinh tợm, một số bọt nước vỡ ra, chảy xuống một chất lỏng màu xanh lục, toàn bộ bụng phù nước nghiêm trọng.

Hiện tại là mùa thu, thời tiết không phải quá nóng, nhưng hoàn cảnh ở bãi rác tương đối ác liệt, Cố Nguyên tính ra đại khái thời gian tử vong: “ Thời gian tử vong đại khái khoảng hai tuần trước.”

Bởi vì thi thể đã hư thối và bành trướng nghiêm trọng, tản ra một mùi vị tanh tưởi nặc nồng, Cố Nguyên kiến nghị vẫn nên liên hệ nhà tang lễ, trước gọi người lái xe tới đưa thi thể đi, sau đó lại tiến hành giải phẫu tiếp.

Nhà tang lễ tương đối chuyên nghiệp, đại khái là nhìn quen thi thể, nghe quen mùi xác thối, trên mặt chưa từng có biểu tình gì.

Chờ thi thể dọn về nhà tang lễ, đã là 5 giờ sáng, mặt trời vẫn còn chưa mọc, nhà tang lễ bật tất cả đèn, thi thể nam giới nằm trên bàn giải phẫu cũng lộ ra một khuôn mặt dữ tợn.

Những chi tiết không thấy rõ trong bóng tối cũng lộ ra.

Cố Nguyên võ trang toàn thân bắt đầu kiểm tra thi thể, lúc chạm đến phần đầu thi thể, sờ đến vị trí phía sau đầu có cảm giác xương bị va đập, phần đầu xương chẩm bị lõm vào phía trong, dưới da đầu có lượng lớn chất màu đen ngưng tụ lại.

“Người chết sinh thời phần đầu bị đập mạnh.”

Mở ra đôi môi phồng rộp, dùng que áp lưỡi tận lực đem đầu lưỡi nâng qua một bên, kiểm tra hàm răng người chết.

Từ trên xuống dưới tinh tế kiểm tra qua thân thể người chết, Cố Nguyên bị mùi xác thối xông đến có chút váng đầu.

“Người chết giới tính nam, tuổi khoảng 24, thân cao 170cm, thể trọng khoảng 60 kg, vết thương trí mạng ở phần đầu, trên thân không có miệng vết thương rõ ràng khác.”

Lý Mông cho người đối chiếu với báo cáo mất tích gần nhất xem có ai phù hợp với điều kiện không.

Nghe nói Cố Nguyên phải mổ ngực thi thể, hắn rốt cuộc chịu không nổi, đi ra bên ngoài hô hấp một chút không khí trong lành.

Mặc Lâm mang khẩu trang đứng cách Cố Nguyên không xa không gần, tựa hồ đang xem thi thể, lại tựa hồ đang suy nghĩ sự tình.

Cố Nguyên lấy ra máu trong tim thi thể đưa đi kiểm tra DNA, hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Mặc Lâm một cái: “Anh sao lại biết bãi rác sẽ có thi thể?”

Suy nghĩa của Mặc Lâm bị đánh gãy: “Tôi ở nhà Trương Hải Diễm phát hiện lượng lớn bùn đất màu vàng, cảm giác rất có vấn đề, cho nên kiểm tra một chút các nơi có đất màu vàng ở chung quanh.”

Cố Nguyên nhớ đến đôi giày phát hiện ở nhà Mặc Lâm, đế giày cũng có bùn đất màu vàng, xem ra gần đây hắn thường xuyên chạy ở bên ngoài.

“Chỉ bởi vì điều này sao?”

“Kỳ thật cũng không hoàn toàn như vậy, chuyện này tương đối phức tạp, trong một lúc rất khó nói rõ ràng......”

Cố Nguyên cảm giác Mặc Lâm đang âm thầm điều tra vụ án của Trương Hải Diễm nhưng không muốn lộ ra quá nhiều, ngày mai chính là ngày thi hành án tử của Trương Hải Diễm, hắn đang cố làm gì?

Ghi chép xong báo cáo kết quả, Cố Nguyên không chờ kịp phi thẳng về nhà tắm rửa một cái, sau đó lại trở về chỗ làm.

Phòng thí nghiệm đưa tới tin tức làm người ta phải rớt cằm kinh ngạc: “Người chết DNA cùng DNA của tϊиɧ ɖϊ©h͙ phát hiện trong âm đ*o tiếp viên hàng không hoàn toàn trùng khớp, là của cùng một người!”

Tin tức này làm người sau lưng chợt lạnh, người chết vào hai tuần trước, mà tiếp viên hàng không chết vào một tuần trước.

“Này rốt cuộc là chuyện như thế nào?” Lý Mông hoàn toàn ngốc.

Vừa lúc Cố Nguyên trở về, vì thế cậu đưa ra giải thích mình thấy hợp lý: “Tϊиɧ ɖϊ©h͙ được lấy ra lúc người chết còn sống, hung thủ đông lạnh chúng, sau đó bỏ vào âm đ*o tiếp viên hàng không.”

Dường như chỉ có giải thích này là tương đối hợp lý.

Lý Mông: “Vậy người chết cùng Trương Hải Diễm lại có quan hệ gì?”

Mặc Lâm: “Hỏi một chút chẳng phải sẽ biết sao.”

Vì thế Trương Hải Diễm lại một lần nữa bị đưa tới phòng thẩm vấn.

Hỏi đến quan hệ của cô ta với người chết, ả cũng không giấu diếm, tựa hồ cảm thấy mình sắp sửa phải chết, thực dứt khoát thừa nhận.

“Gã là bạn trai cũ của tôi, hai tuần trước chúng tôi tranh cãi chuyện chia tay, tôi nhân lúc gã không chú ý dùng tạ tay đập vào đầu gã, sau khi gã té xỉu trên mặt đất tôi lại bổ lên đầu gã thêm vài cái, sau đó hắn không thở nữa, các người tìm được thi thể gã? Rất lợi hại!”

Trương Hải Diễm biết cái chết của chính mình đang đến gần, ngược lại trở nên không sợ gì cả.

Sau khi xác nhận người chết thân phận, cha mẹ từ dưới quê chạy lên nhận lãnh thi thể, hai vợ chồng già đứng trong nhà tang lễ nhìn đến phát ngốc, qua một hồi lâu mới tiếp nhận được thi biến dạng nằm trên bàn giải phẫu chính là con trai mình.

Không khí buổi sáng thực trầm trọng, tên Trương Hải Diễm giống như một cái ác ma không ngừng vang lên ở Cục Cảnh Sát.

Thời gian đảo mắt liền đến buổi chiều, không trung mây mù dày đặc, tựa hồ một hồi mưa to sắp đến, tất cả mọi người đều trông đợi ngày hôm nay có thể nhanh chóng trôi qua, ngày mai tận mắt nhìn thấy Trương Hải Diễm lên pháp trường.

Ban đêm tiếng sấm rất lớn, Cố Nguyên đứng bên cửa sổ, xuyên qua cửa kính nhìn mưa to thổi quét trong bóng đêm, bỗng nhiên cảm thấy trận mưa này không chân thật, ánh đèn đường cũng trở nên mơ hồ.

Cố Nguyên nhận được một tin tức, thông báo mọi người triển khai hội nghị khẩn cấp.

Buổi sáng hôm sau, mưa to đã ngừng.

9 giờ, là thời điểm Trương Hải Diễm bị hành hình.

Trong lòng tất cả mọi người đều cực kì vui sướиɠ, thậm chí có người ban ngày ban mặt đốt pháo hoa chúc mừng, ma nữ gϊếŧ người rốt cuộc bị đem ra trước công lý.

Đúng lúc này, cục cảnh sát nhận được một cuộc gọi.

Đối phương tự xưng là hung thủ án gϊếŧ người liên hoàn, cũng nhắc nhở cảnh sát, giải phẫu thì thể Trương Hải Diễm kĩ càng một chút.

Gọi điện thoại là một người đàn ông, hắn yêu cầu cùng chuyên gia tâm lí học tội phạm trứ danh Mặc Lâm trò chuyện.

Mặc Lâm sau khi nhận được điện thoại, thanh âm thực bình tĩnh trả lời: “Xin chào.”

Giọng nói của hung thủ tràn ngập đắc ý: “Tôi mới thực sự là hung thủ án gϊếŧ người liên hoàn, Trương Hải Diễm là vô tội, có phải hay không cảm thấy ngoài ý muốn?”

Mặc Lâm: “Nói như thế nào?”

Hung thủ đắc ý đến cực điểm, cười dài thật lâu: “Tôi đã tặng một phần lễ lớn cho mọi người, có thấy kinh ngạc không?!”

Mặc Lâm khóe miệng chậm rãi giơ lên, một độ cung khoa trương như có như không hiện ra ở trên mặt: “Đúng thực là làm người kinh ngạc...... Tôi cũng đã chuẩn bị một phần lễ lớn cho anh, anh hẳn là lập tức có thể nhận được.”