Ánh sáng quá mờ, Bạch Thược không nhìn thấy rõ, cô chậm rãi chớp mắt, loáng thoáng nghe được âm thanh va chạm của kim loại.
Cảm giác kì quái dưới mắt cá chân, Bạch Thược chuẩn bị cúi đầu xem, đôi tay lạnh lẽo sờ mặt cô.
“Tiểu Thược.” Giọng nói của Loan Hàm nhẹ nhàng, không lạnh băng như lúc trước, thậm chí Bạch Thược nghe ra sự ôn nhu trong giọng nói.
Dù vậy Bạch Thược vẫn hơi run, linh hồn cũng đang run rẩy.
Hiện tại cô chỉ muốn trực tiếp nhào lên, áp lên giường, ngồi trên bụng cô……
Ngồi giống như chơi thú nhún lò xo trong nhà trẻ—— lắc qua lắc lại.
Trong đầu vang lên câu quảng cáo—— Bạn nhỏ, mau lại đây chơi!
Đến đây, đến ngay đây! Tương lai tốt đẹp, ta đến đây!
Hệ thống: “……” May mắn Bạch Thược hiện giờ không có sức lực nếu không mọi chuyện đã bị lộ.
……
“Chị Loan, em bị cảm nắng phải không?” Giọng nói Bạch Thược lộ vẻ không có sức lực, khờ dại hỏi giải bộ như bé cừu lạc vào hang sói nhưng vẫn chưa biết gì.
Nói chuyện hơi đau cổ họng, Bạch Thược ho khan hai tiếng.
Loan Hàm đưa chén nước đến bên miệng, Bạch Thược định nhận lấy, nhưng phát hiện cơ thể toàn thân không hề có miếng sức lực.
Loan Hàm thấy thế ôm cô trong ngực, một bàn tay ấn vai cô, một bàn tay khác đút nước cho cô.
Bạch Thược vẫn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, đôi mắt trong trẻo nhuộm màn sương mù, cô khó hiểu nhìn về phía Loan Hàm, hông nhận được câu trả lời, chỉ có thể uống nước mà Loan Hàm đưa đến.
Nước soda có vị ngọt nhẹ, làm giảm bớt cảm giác khó chịu trong cổ họng.
Uống được nửa ly, Loan Hàm cầm đi cái ly, Bạch Thược cũng tỉnh lại, thấy toàn thân mình dựa trong lòng ngực Loan Hàm, gò má cô đỏ ửng, lập tức bò ra ngoài.
Nhưng tay Loan Hàm giống như kìm sắt, cố định chặt chẽ cô tại chỗ.
Bạch Thược giật giật chân, phát hiện tiếng leng keng vừa rồi truyền từ mắt cá chân mình tới, mà hai chân hình như bị xích sắt cột vào, có thể tách ra, chỉ là không thể tách ra quá xa.
Cuối cùng cũng cảm thấy không ổn, đôi mắt to xinh đẹp đầy vẻ mờ mịt, đáy mắt lộ ra vẻ hoảng sợ: “Chị, chị Loan, chuyện gì xảy ra vậy?”
Loan Hàm chưa kịp trả lời đã nghe thấy tiếng đập cửa, thím Lý dò hỏi: “Cô chủ, cậu chủ vừa tỉnh, đang tìm cô Bạch khắp nơi nhưng tôi không thấy cô ấy ở trong phòng, Cô chủ có biết cô ấy ở đâu không?”
Bạch Thược há mồm chuẩn bị trả lời chưa kịp nói ra tiếng đã bị đôi tay lạnh lẽo bịt kín miệng lại.
Tuy rằng không dùng lực mạnh, nhưng Bạch Thược lại run rẩy, giống như cổ bị bóp chặt, không nói được ra tiếng.
Loan Hàm lạnh lùng nói: “Sáng nay em ấy có chút việc phải đi về nhà một chuyến, hai ngày này phải nhờ mọi người giúp vậy.”
Thím Lý lẩm bẩm lầm bầm, nhưng ván cửa ngăn âm thanh quá tốt, Bạch Thược không nghe rõ.
Hơn nữa bây giờ cô không thèm chú ý tới, chỉ dùng một đôi hoảng sợ nhìn Loan Hàm.
Cô cho rằng, Loan Hàm chỉ tưởng ngủ một đêm với cô, không nghĩ lại biến thành cầm tù Play, ở trong nhà, như vậy…… Thật sự có hơi kí©h thí©ɧ.
Chẳng qua mình tốn nhiều thời gian mới có thể tiếp cận Loan Nam Minh, bây giờ nếu cậu ta bài trừ mình ra khỏi thế giới của cậu ta, nổ lực trước kia sẽ uổng phí.
Bạch Thược kiềm chế vẻ ngượng ngùng với phấn khích của mình lại, ráng nhịn để bản thân không cười ra mặt.
Tay Loan Hàm rời khỏi, cô mới nói chuyện lại được: “Loan tổng, tiểu minh không tìm thấy tôi sẽ rất lo lắng, bệnh tình của cậu ấy sẽ gặp bất lợi.” Không cần nhốt em đâu! Em không thèm chạy!
Loan Hàm đã đoán được Bạch Thược muốn nói gì từ trước, nhưng vẫn cảm thấy không vui, cô nhìn Bạch Thược chằm chằm, bỗng nhiên cười một tiếng.
Quả thật là tiếng cười âm phủ, khí lạnh vèo vèo vèo toát ra, cánh tay Bạch Thược nổi lên một tầng da gà.
Loan Hàm cúi người, nắm cằm cô, nghiêng đầu, hôn lên môi Bạch Thược.
Cánh môi Loan Hàm giống như làm bằng thạch cherry, lạnh lạnh mềm mại.
Trước khi đi vào nhiệm vụ thế giới, đừng nói yêu đương, ngay cả bạn thân dắt tay cô cũng không có, mặc dù nội tâm suy nghĩ, nhưng không dám làm thật, trong khoảnh khắc môi lưỡi chạm nhau, đại não như hư không, tay chân không biết đặt chỗ nào, giống như con chim cút đang sợ hãi, ngay cả việc từ chối cũng quên mất.
Đầu lưỡi hơi đau, là do Loan Hàm hút chặt, Bạch Thược bừng tỉnh phục hồi tinh thần lại, cô lập tức muốn đẩy ra, nhưng lại bị Loan Hàm ôm chặt vào trong ngực.
Đầu lưỡi hơi đau, là do Loan Hàm hút chặt, Bạch Thược bừng tỉnh phục hồi tinh thần lại, cô lập tức muốn đẩy ra, nhưng lại bị Loan Hàm ôm chặt vào trong ngực.