Quyển 1-Chương 7

Tiêu rồi, tiêu rồi.

Trong lòng Bạch Thược chỉ lóe lên suy nghĩ như vậy.

Chơi lớn quá, nếu bị nhìn ra, sẽ chết mất.

Muốn mở miệng giải thích nhưng lực bất tòng tâm, Bạch Thược nhìn Loan Hàm bằng ánh mắt khẩn cầu, hy vọng cô cho mình cơ hội nói lại lần nữa, lần sau tuyệt đối sẽ không nhìn cô bằng ánh mắt muốn lột quần áo nữa đâu.

Loan Hàm nói: “Tôi nhịn thật lâu, tối ngủ không yên, ban ngày khi làm việc trong đầu toàn hình bóng của em, nếu còn như vậy tôi sẽ điên mất.”

Câu nói kế tiếp Bạch Thược chưa nghe kịp, trước mắt đã tối sầm, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

“Em không phải là chìa khóa, em là ổ khóa trái tim tôi”

Khi Bạch Thược nhận ra Loan Hàm cũng có ý đồ với mình, vui đến mức muốn khóc.

Nàng khụt khịt nói: “Hệ thống, tôi sống độc thân hai mươi năm bây giờ đã có thể thành phụ nữ thực thụ rồi.”

“……” Hệ thống máy móc trả lời, “Ký chủ nhớ chú ý, trong nhiệm vụ thế giới cấm phát sinh mối quan hệ tình cảm với nhân vật.”

Bạch Thược vội lắc đầu: “Không không không, chúng tôi sẽ không có tình cảm gút mắt chỉ có thân thể gút mắt, chỉ đi thận không đi tâm.”

Hệ thống: “…… Cấm ký chủ sinh ra ý tưởng không an phận với nhân vật.”

Bạch Thược: “…… Cậu đang sửa chữa sao.”

Hệ thống: “Nếu như không tuân thủ, tự động đăng xuất, ký chủ sẽ bị loại trừ.”

Bạch Thược: “…… Xem như cậu giỏi, nhưng hiện tại không phải tôi làm gì cô ấy mà là cô ấy muốn ngủ tôi. Phải làm sao đây? Hay tiêu diệt cô ấy?”

Hệ thống thấy Bạch Thược mặt dày, nhưng mà cậu cũng không biết giải quyết như thế nào chưa có tình trạng nào như vậy trước đây, dừng một chút, do dự nói: “Vậy thì cô không được đáp ứng cô ta”.

Cô đang chờ lời này của hệ thống, quay về hay không không quan trọng, vui sướиɠ mới là quan trọng nhất.

Hai mắt Bạch Thược phát sáng, ngậm chặt miệng lại sợ nước dãi chảy xuống: “Không về thì không về, tôi sẽ gọi người đến rát họng, chỉ tiếc…… Nhà cao cửa rộng, không ai cứu được tôi.”

Hệ thống: “……” Chị em, Cô có thể suy nghĩ bình thường chút được không?

Loan Hàm không phải dạng người chỉ nhìn vẻ bề ngoài, Thật ra cô mê đắm cái gì của Bạch Thược chứ?

Hệ thống không hiểu nổi, Bạch Thược cũng không hiểu, nhưng như thế cũng không cản trở Bạch Thược mong chờ cuộc sống màu hồng (18+) trong tương lai, trong đầu cô phát họa ra mười tám chiêu, không, tám mươi ám chiêu xxoo.

Tuy rằng ý thức của Bạch Thược bây giờ rất kích động, thậm chí không che dấu được hưng phấn, nhưng cơ thể vẫn còn trong trạng thái hôn mê.

Ăn xong đồ ăn có thuốc ngủ, liều thuốc không lớn, nhưng cơ thể này của Bạch Thược chưa từng ăn loại thuốc kiểu như vậy, sức chịu đựng rất kém cỏi, ngủ lâu hơn một chút.

Trong thời gian cô ngủ, Loan Hàm vẫn luôn ngồi ở mép giường nhìn cô.

Nói chính xác là nhìn chằm chằm cô.

Giống như dã thú đi săn, tập trung nhìn từng cử động của con mồi, khuôn mặt vẫn như vậy, kỳ thật trong đầu đã tưởng tượng vô số lần cảnh tượng nhào vào ăn thịt con mồi.

Bị nhìn chằm chằm lâu như vậy khiến thân thể Bạch Thược nóng lên, muốn ngồi dậy phối hợp với cô ấy quay cuồng trê giường.

Hệ thống: “…… Bạch Thược.”

Bạch Thược: “Hả?”

Hệ thống: “Cô có thể không ra vẻ tự nguyện được không?”

Bạch Thược: “À ok, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Hệ thống: “Cô mau lau nước miếng của mình đi.”

Bạch Thược: “không phải không phải,..., không phải nước miếng, đây là nước mắt bị kích động nên chảy ra ngoài, nếu cậu là một con heo chạy qua đường nhưng chưa không ai thèm củng,nhưng lại tình cờ phát hiện một con heo rừng chất lượng siêu tốt đứng đối diện chính mình nhìn mình bằng ánh mắt như cải trắng, cậu sẽ không ngại lột ra tầng da để cho người đó xem nội tâm xinh đẹp nhiều nước của cậu.

Hệ thống: “Tôi không phải cải trắng, tôi chỉ là hệ thống, đừng làm tôi cảm thấy cô là người có nhiều nước.”

Bạch Thược theo bản năng khép chân, ngạc nhiên: “Cậu nhận ra được sao?”

Hệ thống: “……” không biết nói sao để giải thích.

Bạch Thược thở phào nhẹ nhõm: “Xém chút tôi nghĩ rằng cậu thèm muốn cơ thể của tôi.”

Hệ thống: “……” Cho dù có thể, tôi cũng không muốn cảm nhận được đâu.

……

Không biết thời gian trôi bao lâu, mơ mơ màng màng, Bạch Thược cuối cùng cũng tỉnh.

Rèm của trong phòng bị kéo lại, không bật đèn, xung quanh khá tối, Bạch Thược cảm giác cơ thể với thần kinh giống như bị đè nặng, thậm chí không có sức để nhấc một ngón tay.

Đôi mắt khô khốc lúc nào cũng có thể nhắm lại ngủ tiếp.

Nhưng ——ngủ không thì có ý nghĩa gì, đương nhiên phải có hai người quay cuồng trên giường thì mới có ý nghĩa chứ.

Tưởng tượng đến cảnh này cho dù đang mệt mỏi Bạch Thược cố gắng vực dậy, tay chống giường nhìnxung quanh.

Ở đây là một căn phòng trong biệt thự, giường ngủ khá thoải mái, cái chăn đắp trên người cũng rất mềm và ấm áp, nhưng ngoài ra chỉ có bàn làm việc,nhìn sơ qua giống phòng đọc sách.