Quyển 2- Chương 17

Bạch Thắng Nam đứng bên người cô, cúi đầu là có thể nhìn thấy bên mặt sưng lên của cô xanh trắng vết bầm ẩn hiện, lông mày không tự giác nhăn lại, cô nghĩ một chút, sau đó vẫn móc ra di động nhắn tin cho ai đó.

Bây giờ cô không cơ thời gian đi xử lý ông mập kia, chỉ có thể tìm người trông giữ, sợ sau này trốn đâu mất.

“Thế nào?” Bác sĩ mới vừa ngồi thẳng, Bạch Thắng Nam liền gấp không chờ nổi hỏi.

Lão bác sĩ bất mãn mà nói: “Thật không hiểu tại sao cô bé lại uống phải thuốc này, đây là thuốc cấm của quốc gia, vậy mà liều uống cũng không nhỏ……”

Bàn tay nắm chặt di động phát ra tiếng kêu kẽo kẹt kẽo kẹt, Bạch Thắng Nam trả lời: “Là tôi chăm sóc không kĩ, bác sĩ, tiếp theo phải làm thế nào.”

Lão bác sĩ thở dài: “Thời gian quá dài, chỉ có thể tiêm vào thuốc để giảm bớt, tổn thương thần kinh thì không thể thay đổi, cụ thể còn phải đợi con bé hoàn toàn tỉnh táo lại mới biết không khỏe chỗ nào.”

Sau đó ông bắt đầu viết đơn: “Làm thủ tục trước đi, ở bệnh viện theo dõi ba ngày.”

Bạch Thắng Nam đưa đơn thuốc cho bí thư, đỡ Bạch Thược ra ngoài đợi năm phút, bí thư mang theo thuốc đi ra, trong tay còn xách theo một túi đồ mua từ cửa hàng tiện lợi, đưa biên lai cho Bạch Thắng Nam, lúc này mới nói: “Bạch tổng, để tôi đỡ giúp.”

Bạch Thắng Nam ném giày vừa mua xuống đất, dùng chân đổi chiều giày lại, cô không muốn buông Bạch Thược ra, một chân mang lên: “Không cần, đưa đơn thuốc này cho bác sĩ Trương, sau khi truyền nước biển ở đây xong sẽ về nhà ngay.”

Bí thư nhìn bóng dáng của Boss, lập tức móc di động ra liên hệ với bác sĩ gia đình: “Bác sĩ Trương ……Biên lai tôi đã gửi qua Wechat của cô, đúng vậy, mười lăm tuổi…… Chắc khoảng hai mươi phút……Tinh thần không được tỉnh táo lắm, đang ở giai đoạn tương đối hưng phấn…… a, tốt, vậy cô chuẩn bị trước, vừa về thì kiểm tra toàn diện ngay, đúng rồi, cô chuẩn bị thêm thuốc bôi ngoài da, trên mặt bị đánh một cái tát, có hai vết móng tay, không được để lại sẹo, còn có……Boss vừa nảy gấp quá cởi giày cao gót đi chân trần vào bệnh viện, chắc là dẫm đến pha lê, tô thấy hình như có chảy máu, sợ bị rác rưởi làm bị thương, cũng kiểm tra luôn…… Tốt, Tôi biết.”

Cuối cùng, trong mắt bí thư có thể nhìn ra vội vàng cùng lo lắng, sắc mặt nghiêm trọng, nghiêm túc nói: “Bác sĩ Trương, nếu làm việc không tốt ——có khả năng hai chúng ta sẽ bị chôn cùng!”

……

Người được cứu yên tĩnh nằm trên giường, mí mắt gục xuống, chắc là đã ngủ.

Kim đã đâm vào, cái chai khá nhỏ, nhưng tốc độ chảy không mau.

Boss ngồi trên ghế bên mép giường, nắm lấy cái tay không truyền dịch, khuôn mặt phức tạp nhìn người trên giường.

Cô do dự một lúc sau đó nhỏ giọng nói: “Bạch tổng, mọi thứ đã chuẩn bị xong ở phòng khách, nửa tiếng sau bác sĩ Trương sẽ đến.” Cô nhìn dép lê dính đầy máu tươi, hỏi, “Bạch tổng có cần xử lý trước miệng vết thương không? Tôi sẽ gọi điều dưỡng lại đây?”

Bạch Thắng Nam vẫn chưa trả lời, tay bỗng nhiên bị kéo một chút.

Thì ra là Bạch Thược ngủ không yên, mặt mũi uất ức cau mặt lại, giống như mơ thấy ác mộng, lâu lâu còn run lên.

Bạch Thắng Nam: “Không cần, Trần Quân?” Bí thư chưa kịp giải thích, cô lại nói thêm, “Liên hệ bệnh viện, nói có thận muốn hiến, nếu ông ta không muốn sống nữa cũng không nên lãng phí.”