Chương 4

Chung đυ.ng nhiều thời gian, không nảy sinh tình cảm mới có vấn đề, nhất là còn đối với một người ưu tú như anh, Trần Noãn không thể không mất tâm.

Trao tình cảm cho một ai đó, là điều không thể ngăn cản, Trần Noãn cũng không cần anh phải biết, cô âm thầm là tốt rồi, cô chưa từng nghĩ mình sẽ sánh bước với anh, lúc trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy.

Anh có lẽ chỉ đối xử cô với em gái, cô tự mình đa tình, cô nhất định phải tự gánh lấy.

Nhiều lúc, Trần Noãn cũng có một chút khát vọng, rồi mơ mộng đến tương lai, anh và cô, nằm trên một chiếc ghế may ngắm hoàng hôn, như thế, không còn gì sánh bằng, Trần Noãn cho anh tâm, nhưng đáng buồn, cô hiểu được, tâm của anh lại không dành cho cô.

Nhiều lần, khóc quá nhiều, sáng dậy hai mắt Trần Noãn liền bị sưng, cô liền vội chườm đá để anh không phát hiện ra điều gì bất thường, cứ vui vẻ như người không tim không phổi như thế mới tốt.

Lần nhận lương đầu tiên, Trần Noãn liền khóc òa, rất nhiều, còn nhiều hơn số tiền trước đây cô làm mấy tháng.

Dân Thúc Đông nhìn thấy liền bật cười, xoa đầu cô, trong mắt đầy vẻ hối lỗi, nhất thời Trần Noãn cũng không thể phân tích được ánh mắt đó.

Cái xoa đó, Trần Noãn lại càng ngày càng lún sâu.

Hôm nay, khi cô bước vào, liền vô tình nghe được một màn nói chuyện của bác sĩ với anh.

Cô gái nằm trên giường cần ghép tủy gấp, không thể chậm trễ nữa, Dân Thúc nghe thế thì chần chừ, im lặng một lúc sau rồi gật đầu.

Ông ấy lại nói, hiện tại đã tìm được người thích hợp, vì sao anh còn chần chừ?, Dân Thúc Đông nghe thế thì im lặng ngày càng lâu rồi mới đồng ý, anh nói với bác sĩ, nhanh thôi sẽ phẫu thuật cho cô gái ấy.

Tìm được rồi sao?, cô ấy sắp tỉnh? Trần Noãn cụp mi, cô nên thu xếp mọi thứ đi là vừa.... chắc hẳn sẽ không xa nữa đâu.

Trần Noãn biết sẽ có ngày này, nhưng lại không nghĩ sẽ nhanh đến như vậy, nhưng nhìn cô gái đó cũng thật đáng thương, Trần Noãn cũng mong cô ấy mau khỏe lại.

Chờ bác sĩ đi khỏi phòng, anh liền vuốt ve mu bàn tay của cô gái đó, miệng khẽ gọi Du Nhi, Trần Noãn nhìn thấy khóe mắt anh chảy xuống một giọt lệ.

Ngực Trần Noãn liền đau thắt, anh khóc rồi...

Cô cuối người nhìn mấy đầu ngón chân, phảng phất ý buồn, Trần Noãn lấy lại tin thần đi đến bên cạnh anh, vô ý thức hành vi không đúng vỗ nhẹ trên vai anh.

Trần Noãn chưa kịp mở miệng an ủi anh thì đã nghe một tiếng gầm trầm thấp từ phía anh, anh tức giận đuổi cô đi ra ngoài.

Trần Noãn cứng người, tim như bị ai nghiền nát, rụt tay lại, lập tức nhìn lại hành vi của mình, xin lỗi, rồi nhanh chóng bước ra ngoài.

Cô chỉ muốn an ủi.....

Thường ngày anh đối xử với cô quá tốt, Trần Noãn liền quên mất thân phận của mình, cũng bởi vì thấy anh khóc, nên cô mới hành động như thế.

Xin lỗi, thật xin lỗi, Dân Thúc Đông, thật xin lỗi.

Nhưng ngực cô đau quá, rất đau, nó có bị nổ tung không?, Trần Noãn thật sự chịu không nổi.

Lần đầu tiên anh tức giận như thế, cô làm anh tức giận, thật xin lỗi.

Kể từ ngày hôm đó, Trần Noãn không hề thấy bóng dáng của anh ở bệnh viện nữa, mấy ngày sau cũng thế, anh không có việc gì chứ.

Trần Noãn hỏi người canh gác trước cửa, họ nói anh không có việc gì, chỉ là có một chút chuyện bận rộn mà thôi, Trần Noãn cười cười rồi không nói gì thêm.

Anh không sao thì cô yên tâm rồi, không gặp lại càng tốt hơn, sẽ đỡ phải gây khó xử.

Trần Noãn chăm sóc cho cô gái trong phòng ngày càng tỉ mỉ, Trần Noãn là loại người, người mình yêu quý yêu thích cái gì, cô cũng yêu thích cái đó.

Thật không biết cô có ngốc nghếch quá hay không?.

Đến ngày thứ mười, Dân Thúc Đông cuối cùng cũng xuất hiện, Trần Noãn nhìn anh, râu dưới cằm mọc lên lún phún, nhìn thật khác với anh của trước kia.

Anh thấy tôi, liền nói xin lỗi, anh vừa nói, Trần Noãn liền biết anh đang nói đến điều gì, cô lắc đầu bảo không sao, cô không trách anh, lúc trước cũng do cô có lỗi trước.

Dân tộc cười yếu ớt lại nói không phải, không khí thật kì lạ, Trần Noãn liền trả lời qua loa.

Anh xuề xòa, cho phép tôi hôm nay được nghỉ, cho cô đi giải tỏa căng thẳng, Trần Noãn liền ngạc nhiên nhìn anh rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Nhìn bóng lưng anh đi xa, Trần Noãn liền quyết tâm, tình cảm của cô, sẽ mãi mãi không bao giờ tiết lộ.

Trần Noãn buồn bã, liền dọn dẹp định đi về nhà, nhưng sực nhớ ra hôm qua đã hứa với một bé gái phòng kế bên rằng cô sẽ đẩy em ấy đi dạo, sẵn tiện hôm nay không có làm việc, Trần Noãn liền tranh thủ đến đẩy cô bé đi loay hoay một chút.

Đẩy cô bé trở về phòng cũng đã là 1 giờ sau, Trần Noãn liền trở về nhà, nhưng đang đi liền khựng lại, cô lại quên mang theo túi sách.

Túi sách của cô để trong phòng cô gái đó.