Chương 3

Hôm sau, Trần Noãn liền đến địa chỉ mà Dân Thúc Đông đã cho, vừa đến cửa phòng bệnh liền có người hỏi cô có phải là Trần Noãn hay không.

Cô gật đầu, chắc có lẽ là đã được báo trước, người trong phòng này chắc chắn rất quan trọng nên mới có nhiều người đứng canh như thế.

Người nhà của anh?, bạn?, hay là....người yêu?... nói đến người yêu Trần Noãn liền thấy buồn, tâm hồn con gái, dù sao, dù cô thích thầm cũng cảm thấy buồn, cô gái nào được anh yêu, thật sự kiếp trước rất đức độ, chắc rất đẹp, người như thế mới xứng đáng với anh.

Họ nói cho cô biết tình hình người bên trong, tình trạng hôn mê sâu, với người thực vật không khác nhau là mấy, Trần Noãn liền cảm thấy thương tiếc một phen, cô liền hứa với bản thân sẽ chăm sóc người trong đó thật tốt.

Mở cửa cho cô bước vào, ngay lập tức, đập vào mắt là căn phòng rất rộng, không giống như những phòng bệnh khách đều nằm chung với nhau.

Trần Noãn bước vào, liền nghĩ, nơi này là căn phòng ở nhà chứ không phải là bệnh viện.

Cô bước đến giường, cô liền bị thu hút, là một người con gái, dáng vẻ tuy nhợt nhạt vì bệnh nhưng không làm mất đi vẻ đẹp thanh thuần trên đó, cô ấy nằm im, như công chúa ngủ trong rừng chờ hoàng tử đi qua, dùng nụ hôn để đánh thức, làn da mịn màng, dáng vẻ như một nữ thần.

Trần Noãn chấn động hơn là, cô gái nằm trên giường với khuôn mặt của cô giống nhau như đúc, thật sự trùng hợp như vậy sao?.

Trần Noãn nhìn phiên bản của mình nằm trên giường, lần đầu tiên mới biết được, thì ra khuôn mặt cô đang sỡ hữu lại có thể động lòng người đến như vậy.

Nhưng hai khuôn mặt giống nhau nhưng sao lại khác biệt như thế, cô ấy xinh đẹp, còn Trần Noãn vì gầy mà trở nên hóc hác, da dẻ cũng thô ráp.

Trần Noãn đoán, người con gái này, chắc chắn là người yêu của anh, khí chất như thế, thật sự rất hợp đôi.

Trần Noãn bây giờ liền hiểu được vì sao cô được tuyển dụng, cô liền không biết phải cảm nhận ra sao, nhờ có khuôn mặt giống nhau như thế này cô mới được chọn, vậy nếu không có nó, có lẽ cô không thể trúng tuyển, đáy lòng không biết vì sao liền hiện ra một chút mất mác.

Trần Noãn thở dài, bỏ chút mất mác ra khỏi đầu rồi tiến hành công việc.

Cô vắt khô chiếc khăn, tỉ mỉ lau tay cho vị mỹ nữ ấy một lượt, một lúc sau liền có y tá vào kiểm tra .

Vì chăm sóc một người với dáng vẻ đang ngủ, công việc của cô cũng không khó khăn mà ngược lại rất nhẹ nhàng, cơm cũng ăn đầy đủ, mặt của cô cũng to lên một vòng.

Kể từ ngày đó, mỗi ngày, Dân Thúc Đông đều tới đây, anh nói chuyện với cô, Trần Noãn đều lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại một vài câu.

Nụ cười của anh rất đẹp, càng ngày, Trần Noãn đều không nhịn được trông ngóng và lén quan sát anh.

Ngay từ đầu, Trần Noãn đã nghĩ, trái tim cô đã chiếm lấy một người, cô biết, cô không nên như thế, nhưng Trần Noãn không thể cự tuyệt được sự dịu dàng ấy, càng lúc càng lún sâu.

Dân Thúc Đông mua cho cô rất nhiều quần áo, còn có mỹ phẩm, thứ hăng sa sỉ mà cô không bao giờ sử dụng trước đây, Trần Noãn bảo không cần, nhưng anh lại một mực mua nó, cô chỉ biết chấp nhận.

Từ lúc cô hiểu chuyện đến giờ, Trần Noãn không bao giờ khóc, nhưng hôm nay, ngồi một mình trong phòng trọ của mình, Trần Noãn thật sự khóc, nếu có một ngày, cô gái ấy khỏe mạnh, thì cô không còn lí do gì để ở lại.

Trần Noãn biết, anh vốn dĩ thân thiết quan tâm đến cô, đều do cô có khuôn mặt y hệt cô gái đó, cô cười buồn bã, cô biết mình đang tận hưởng mọi ưu ái của cô gái đó, cô chỉ là thế thân.

Nhưng Trần Noãn lại không dứt khoát được, cô yếu đuối, tim của cô không nỡ.

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ được quan tâm nhiều đến như vậy, anh cho cô rất nhiều ấm áp, Trần Noãn không nỡ.

Trần Noãn biết bản thân mình xong thật rồi, cô nhìn ra được anh cô đơn, cô cũng đau lòng, nhưng cô không dám bộc lộ, sợ anh nhìn ra được, sợ phải nhìn thấy sự khinh bỉ và chán ghét đối với cô trong mắt anh, Trần Noãn chỉ còn biết chăm sóc thật tốt cô gái đang ngủ say kia, một ngày nào đó, anh sẽ không cô đơn.

Nhất định là như thế.

Trần Noãn không biết, khi yêu, con người ta lại vui vẻ đến như vậy, lúc hồi hộp khi đối phương nhìn mình, lúc bối rối, khi lại trông ngóng, đến cả khi ngủ cũng thấy nhớ, rồi lại buồn vì chuyện tương lai.

Dạo gần đây cô hay nghĩ rằng, nếu cuộc sống lúc trước của cô tốt hơn một chút thì sẽ như thế nào?.

Có lẽ sẽ không gặp được anh, có lẽ sẽ có quyền theo đuổi anh, cũng có lẽ sẽ không có được gì.

Dân Thúc Đông đã nhiều lần đề nghị chuyện đưa cô về nhà, nhưng đều bị cô từ chối, chí ít, hãy để cho cô che giấu một chút gì đó sự thật ở phía sau cô, được không?.