Chương 5: Nhà chị không bị ma ám thì tôi đã không tới

Khương Nhất mỉm cười nói: "Trận pháp trong khách sạn của chị đã bị phá, âm khí sẽ không còn tụ lại đây nữa, phong thủy sẽ trở lại bình thường.

Về phần chồng cũ của chị cùng những người đứng sau hắn mà chị lo lắng, khi trận pháp bị phá, bọn họ sẽ bị phản phệ, Đan Điền sẽ bị hủy hết.

Nếu người tu luyện mà đan điền bị phá hủy, hắn ta sẽ không thể làm hại người khác được nữa. Mất đi đạo hạnh cả đời, từ trên trời rơi xuống đất như vậy so với gϊếŧ bọn chúng còn khó chịu hơn.

Về phần chồng cũ của chị, hắn ta chỉ là một người bình thường, nếu đan điền của bị phá hủy thì có thể bị suy sụp tinh thần, bệnh tật quấn thân mà chết. Cái này chính là nhân quả báo ứng."

Chị Trần nói với vẻ mặt rất vui vẻ: "Đúng vậy!"

Chính là khiến hắn không thể sống bình thường nữa.

Khương Nhất vừa nói xong liền đưa tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên.

Chị Trần hiểu ý liền nhanh chóng đưa ra năm nghìn nhân dân tệ.

Khương Nhất nhận lấy, liếʍ một ít nước bọt rồi xoẹt xoẹt bắt đầu đếm.

Chị Trần thừa thắng xông lên: “Đại sư à, ngài cũng biết rồi đó, tuy giải quyết được chuyện này nhưng tin tức khách sạn nhỏ của tôi bị ma ám đã truyền đi rồi.

Sợ rằng việc kinh doanh sẽ khó khởi sắc. Giúp người giúp tới cùng, ngài xem có thể chỉ điểm giúp tôi một phen, xem có thể thay đổi phong thủy của nơi này được không.

Tất nhiên là tôi sẽ không để ngài làm việc không công đâu, tôi sẽ đưa thêm cho ngài năm nghìn tệ nữa."

Khi chị Trần đi rút tiền đã để lại cho mình thêm đường lui, hai tấm thẻ mỗi tấm đều rút năm nghìn. Cô ta nhanh chóng đặt năm nghìn còn lại vào tay Khương Nhất.

Khương Nhất nắm số tiền vẫn còn vương nhiệt độ cơ thể của chị Trần trong tay, cảm thấy như mình đang nằm mơ.

Người thành phố thật là hào phóng quá!

Vừa rồi cô vẫn đang nghĩ mình đòi quá nhiều tiền nên định tặng thêm Phong Thủy cục làm quà. Không ngờ người ta còn đưa thêm tiền nữa.

Ừm.

Vậy cho thì lấy thôi, may mà chưa nói ra chuyện mình định tặng miễn phí Phong Thủy cục.

Cô đút tiền vào túi quần. Kể từ khi cô mua cái quần này, chưa bao giờ thấy nó sang như vậy. Giờ cũng coi như là cái quần có giá rồi, cầm lên nặng trình trịch luôn.

Thực ra lúc đêm cô quay về đã thấy trong khách sạn có vấn đề rồi.

Nhưng cô không thể để chị Trần cảm thấy mình kiếm tiền quá dễ dàng nên mới chạy ra ngoài trái xem một cái, phải xem một cái, thậm chí còn giả vờ bấm tay tính toán.

Chị Trần tha thiết đứng sang một bên, không dám thở mạnh vì sợ ảnh hưởng đến mạch suy nghĩ của đại sư.

Cuối cùng, Khương Nhất ngẩng đầu lên nói: “Ừm, khách sạn của chị tọa Bắc hướng Nam, là hướng đại cát. Nhưng cao ốc trước mặt cao hơn khách sạn của chị rất nhiều, cửa chính của khách sạn lại trùng hợp đối diện với khe hẹp giữa hai tòa nhà cao tầng, đây gọi là Thiên Trảm sát.

Thứ hai, vì khách sạn này nhỏ hẹp nên cửa trước thông ra cửa sau, rò rỉ của cải. Thứ ba, khi mở cửa làm ăn, nhà phía sau cao hơn nhà mình chính là có chỗ dựa, rất may mắn. Nhưng mà phía sau khách sạn của chị toàn là những căn nhà trệt thấp bé lộn xộn, rơi vào bố cục không có chỗ dựa.”

Chị Trần càng nghe càng hoảng sợ. Phong thủy của khách sạn này kém như vậy nhưng cô ta lại chẳng biết gì.

"Đại sư, vậy làm sao bây giờ? Còn hy vọng cứu được không?"

Khương Nhất vỗ ngực một cái nói: "Chuyện này cứ để tôi."

Cô quay trở lại phòng, lấy ra một ít giấy bút chưa dùng rồi trải lên quầy lễ tân. Cô khí định thần nhàn, sau đó đặt bút viết liền một mạch.

Chị Trần quan sát cẩn thận không dám chớp mắt.

Ngay khi Khương Nhất dừng bút, cô ta dường như nhìn thấy những nét chu sa mới vẽ phút chốc bay lên khỏi giấy vàng, rồi sau đó như một tiểu tinh linh bay vù trở lại trong giấy.

Chị Trần choáng váng, tối nay cô ta đã trải qua quá nhiều chuyện khó tin rồi. Nhưng nhìn thấy cảnh tượng này cô ta vẫn thấy rất chấn động.

Khương Nhất gấp lá bùa thành hình tam giác rồi đưa cho chị Trần.

Hai tay chị Trần đều run rẩy.

"Chị dán cái này ở cửa chính có thể ngăn cản Thiên Trảm sát.

Còn cái này dán vào bức tường phía sau có thể phá thế sau lưng không chỗ dựa.

Còn cái cuối cùng này, đặt nó nằm bên dưới vật trang trí cải trắng ở quầy lễ tân.

Ngày mai tôi sẽ đặt một chậu hoa lớn giữa cửa trước và cửa sau, phòng ngừa hai cửa thông nhau lộ tiền tài."

Chị Trần vội vàng gật đầu, khom người đưa Khương Nhất về phòng, đây chính là tổ tông của cô, cô phải chăm sóc thật tốt.

Ổn định Khương Nhất xong, chị Trần không dám lãng phí một phút nào đi dán bùa ngay.

Sau khi ba lá bùa được đặt vào vị trí, chị Trần không biết tại sao, nỗi phiền muộn trong lòng liền bay mất hết. Hơn nữa không hiểu tại sao lại có thêm mấy phần tự tin.

Khách sạn của cô ta, có thể hot!

Mà thực sự là khách sạn của cô ta cũng rất “hot”.

Trên một nền tảng đặt khách sạn online nào đó, trong tháng vừa qua đã có hàng chục người để lại đánh giá tiêu cực.

Bình luận để lại đều nói về việc bị ma ám, khuyên mọi không nên tới đây.

Một số người thậm chí còn vào các diễn đàn đăng bài viết nói về trải nghiệm của họ, chỉ là không được hot mà thôi.

Ngay sau khi chị Trần dán bùa xong, một vị big V đã vô tình lướt trúng bài đăng đó. Dựa trên những bằng chứng được cư dân mạng liệt kê ra, big V tìm ra hàng chục bình luận về chuyện ma ám.

Gần đây lưu lượng của anh ta không nóng không lạnh, vừa nhìn thấy bài này, anh ta đột nhiên cảm thấy bản thân mình đã nắm được chìa khóa lưu lượng.

Những người trong nhóm của anh ta đã liên hệ với cư dân mạng đã đăng bình luận suốt đêm, yêu cầu bọn họ kể lại câu chuyện khi ở khách sạn lại một lần nữa, đồng thời cắt tin nhắn dàn dựng lại.

Nhóm người làm việc suốt đêm, giữa trưa ngày hôm sau đã cho ra video mới.

Anh ta có hàng chục ngàn người hâm mộ, một hòn đá khuấy động thành ngàn làn sóng, mọi người tranh luận không ngừng và tag nhau trên mạng.

Một số lượng lớn chủ bá của kênh khám phá “ngôi nhà ma ám” đã không còn nơi nào để tìm tới. Video của V lớn này trực tiếp cung cấp tài liệu sống cho họ và kéo theo đó là một làn sóng phổ biến.

Chị Trần sau khi dán lá bùa của Khương Nhất thì tràn đầy tin tưởng, nhưng khi mở cửa vào ngày hôm sau, cửa sân vẫn vắng tanh.

Trong lòng cô ta một bên thấp thỏm, một bên cảm thấy mình quá nóng vội, mọi chuyện không thể nhanh như vậy được.

Nhưng sự thật có thể chứng minh, mọi chuyện có thể ập đến bất cứ lúc nào.

Ba giờ chiều, ba giờ sau khi video của big V được tung ra, hệ thống nền tảng của cô bắt đầu thông báo.

Có một đơn đặt hàng.

Lại có một đơn đặt hàng.

Chỉ trong một giờ, tất cả các phòng trong đêm nay còn cả bảy, tám ngày tiếp theo đã được đặt hết.

Chị Trần đang làm việc không ngừng nghỉ để tìm người giao chậu cây và xử lý vách tường, chỉ chờ khách đến như đã hẹn.

Tất nhiên chị Trần không dám để khách đặt phòng 103.

Đại sư à, ngài muốn ở lại bao lâu cũng được.

Hàng xóm bên cạnh thấy chị Trần mua chậu cây và dán giấy dán tường, họ đều chế nhạo.

Khách sạn bị ma ám truyền đi khắp nơi rồi, xem ai còn dám tới ở đó?

Kết quả buổi tối đến như một cái tát vào mặt vậy.

Thành phố Hoa cách đây chưa đầy ba giờ lái xe, có người muốn nắm bắt làn sóng lưu lượng đầu tiên nên các thành viên trong nhóm đều mang theo máy ảnh đúng giờ đến.

Một bà thím không có ý tốt kéo lấy một người và nói một cách thần bí: “Anh bạn trẻ, tôi khuyên anh không nên ở lại khách sạn này đâu. Anh không biết khách sạn này gần đây.. bị ma ám sao? Mới hôm qua tôi thấy người phụ nữ kia tìm đạo sĩ về làm phép đó!”

Chàng trai hỏi: “Có thật khách sạn này bị ma ám không?”

"Chỗ này không lớn, chúng tôi đều ở cạnh nhau làm sao có thể không biết!"

"Vậy đúng rồi, nếu không phải bị ma ám, chúng tôi cũng sẽ không tới!"

Chỉ một câu nói đã làm bà thím tắt điện.

Nhìn thấy thanh niên mang thiết bị quay phim qua cửa, bà thím ở phía sau xì một tiếng khinh miệt.

"Hảo tâm còn không được đền đáp, nếu bị quỷ ám đúng là đáng đời!"

Những người đến khám phá ngôi nhà ma này ít nhiều đều thất vọng khi bước vào trong.

Khách sạn nhỏ này chẳng khác gì hàng nghìn khách sạn ở các ngóc ngách trong thành phố.

Không gian nhỏ hẹp, các phòng được ngăn cách bằng ván gỗ kém chất lượng, cách âm không hề tốt, liếc mắt có thể nhìn thấy hành lang ngắn đến cuối cùng.

Nhưng trên mạng đồn ảo ma như vậy nên họ vẫn ôm thái độ hy vọng mà dọn vào.

Lúc vừa vào ở còn không có cảm giác gì cả.

Một lúc sau, có người lên tiếng trước: “Tôi chưa nói căn phòng này có ma hay không, nhưng sau khi tiến vào, tôi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, hơn nữa đầu óc rất minh mẫn.”

“Anh không nói tôi cũng không phát hiện ra đó, tôi vừa rồi bị say tàu xe, khó chịu đến mức muốn nôn mửa. Sau khi ở lại một lúc, tôi cảm thấy sảng khoái hơn rồi!"