Cứ như vậy trong nháy mắt, tôi cảm giác mình bị đánh trở về nguyên hình.
Giống như một lần nữa biến về thành một Tống Nhu luôn đứng ở phía sau Thẩm Giai Giai, khao khát muốn ai đó chú ý tới mình dù chỉ là một chút.
Thế nhưng cho dù trên đầu tôi có mang trang sức quý giá nhất, dù tôi có ôm ngực ngượng ngùng, thì cuối cùng, cũng còn chỉ là một bù nhìn đầy nực cười mà thôi.
Nhìn xem, Tây Thi chân chính chỉ cần một cái nhíu mày, thì hết thảy những sắp xếp tỉ mỉ của tôi, phút chốc hóa thành hư ảo.
Trên chiến trường đánh không bao giờ thắng, chính là nói tôi.
Muốn bỏ cuộc sao?
Không, không thể từ bỏ, Kinh Phong phải là của tôi, từ thể xác đến tâm hồn!
Tôi bắt đầu suy tính những việc xảy ra trong ngày hôm nay, làm sao để đạt được lời lãi lớn nhất.
Sau khi bình tâm phân tích kỹ càng, tôi chợt ý thức được, tôi đã phạm phải một sai lầm trí mạng.
Tôi muốn cảm ơn Thẩm Giai Giai, cảm ơn đòn đánh phủ đầu này của ngày hôm nay.
Trước đó mỗi một lần thắng lợi, mỗi lần Kinh Phong thỏa hiệp, đều thuận lợi đến vượt qua cả mong đợi, niềm vui thích quá lớn đã làm tôi đắc thắng, tôi đã đánh giá quá cao tầm ảnh hưởng của bản thân, xem thường địa vị của Thẩm Giai Giai ở trong lòng Kinh Phong.
Suy cho cùng bọn họ cũng là thanh mai trúc mã, sẽ càng nhiều kỷ niệm cùng ràng buộc, cho dù tôi cho rằng tình cảm giữa họ không phải là tình yêu thuần túy, nhưng cảm tình là thật sự tồn tại, nếu hôm nay Kinh Phong thông báo công khai, hết thảy không giấu giếm điều gì, thì tôi thật sự có thể so sánh với Thẩm Giai Giai sao? Nếu cô ấy phản kích, tôi có thể chịu được sao?
Kết quả cuối cùng chỉ có một khả năng, tôi không chỉ thua trận về Kinh Phong, mà còn bị đem ghì chặt vào cây cột sỉ nhục, vĩnh viễn không có khả năng trở mình.
Sau khi nghĩ kỹ, tôi không khỏi đổ mồ hôi lạnh cả người, đầu óc chìm đắm trong tình yêu thật sự làm người ta mụ mị, Kinh Phong cùng lắm mới chỉ nói vài lời âu yếm thật thật giả giả, không ngờ tôi lại có thể ngu xuẩn đến nông nỗi này.
Trận này, tôi thua là xứng đáng, không oan chút nào.
Hai tiếng sau, tôi nhận được điện thoại của Kinh Phong, trong giọng nói của chàng trai mang theo ý xin lỗi, đặc biệt còn giải thích rất nhiều:
“Xin lỗi, Tiểu Nhu, vừa rồi tôi quá sốt ruột, cậu trở về khách sạn chưa? Có đói bụng không, muốn ăn gì không……”
Bị tâm lý muốn bù đắp quấy phá, vốn dĩ Kinh Phong là người kiệm lời thì bây giờ lại nói rất nhiều, có vài lời còn vô nghĩa, căn bản không phải thói quen của cậu ấy.
Nếu so với trước kia, Kinh Phong mà chăm sóc như thế, tôi chắc chắn sẽ lập tức vui vẻ không thôi, nhưng hiện tại, trong lòng tôi rất bình tĩnh, tôi muốn phát huy trình độ lớn nhất của một người hiểu chuyện:
“Tớ không đói bụng, Giai Giai thế nào rồi?”
“Không có việc gì, đã ổn rồi.”
“Ừm.”
Trong giọng nói của tôi mang theo mất mát, một lúc lâu mới nhẹ giọng nói:
“Tớ không đau khổ đâu, thật sự, tớ khá ổn, tớ còn ăn một cái bánh mì rất lớn, hình như là vị đậu đỏ…… À, không phải, là vị blueberry…… Vâng, tớ rất ngốc……”
Trên thế gian này để tìm kiếm sự thương tiếc của người khác, không có gì hơn bằng việc nỗ lực giả vờ như bản thân không có việc gì.
Đầu bên kia điện thoại, tiếng hít thở của Kinh Phong càng nặng hơn, cậu im lặng một lúc lâu, khi mở miệng, giọng đã khàn khàn:
“Tôi muốn nói, tôi thích cậu.”
-----------
Tôi vui sướиɠ dọn dẹp phòng, hoàn toàn nhìn không thấy sự chán nản của buổi sáng, Kinh Phong tỏ tình, lần này là tỏ tình thật một trăm phần trăm, không trộn lẫn với gì cả.
Tôi mừng rỡ như điên, nhưng lần này lại thêm một tầng cảnh giác.
Tôi như cũ không dám trực tiếp đối mặt với Thẩm Giai Giai, vì thế tôi chuẩn bị tốt những lời định nói, tính toán thuyết phục Kinh Phong, tôi sắp xếp hoàn cảnh là kiểu như này ——
Tôi: “Tớ thật sự thích cậu, nhưng Giai Giai chắc chắn sẽ không chấp nhận được chúng ta như vậy, hay là thôi đi.”
Sau đó trong lúc Kinh Phong đang đau đớn muốn giữ tôi lại, tôi tỏ vẻ “Cứ từ từ”, tìm cơ hội tốt nhất, để lúc công khai không ai bị tổn thương.
Ngay từ lúc đầu, sau lần say rượu lên giường kia, Kinh Phong nói ra “Cho tôi chút thời gian” nhìn như tương đồng, nhưng trên thực tế khác nhau một trời một vực.
Khác nhau lớn nhất là, lúc đó Kinh Phong bị động, hiện tại là cậu ấy chủ động.
Sai một ly, đi một dặm.
Lúc này đây, Thẩm Giai Giai thật sự sẽ biến thành trở ngại giữa chúng tôi, Kinh Phong càng thích tôi, cái trở ngại này sẽ càng rõ ràng, người tính nhớ mãi không quên?
Không, lần này là cục đá ngáng đường thì có.
Nhưng có lẽ, tất cả may mắn mà tôi có trong ngày hôm nay đã dùng hết toàn bộ, chuyện xảy ra sau đó là ngoài ý muốn.