Chương 18: Gặp thoáng qua

Cao trào qua đi, tôi nhịn không được nhớ lại dư âm của câu nói kia, không ngừng suy đoán, chờ mong, lại không ngừng phủ định.

Lý trí nói với tôi, những lời này gần giống với thổ lộ, Kinh Phong chắc chắn động tâm rồi.

Sự tự ti lại kéo tôi về, nói với tôi, cái này chẳng qua chỉ là một câu trần thuật đơn giản, thích mặt trời mọc mà thôi, trên đời này hàng ngàn hàng vạn người thích mặt trời mọc, nào có ẩn ý gì ở đây.

Trên đường trở về, Kinh Phong đi rất chậm, tôi có thể cảm giác được cậu ấy đang tự hỏi vấn đề gì, mà chuyện này, tất nhiên có liên quan đến Thẩm Giai Giai và cả tôi.

Tôi bắt đầu rối rắm, chuyện đêm qua khiến tôi ngộ ra một sự thật, hiện tại nếu muốn hoàn toàn có được Kinh Phong, tôi cần thời gian để diệt trừ những dấu vết mà Thẩm Giai Giai lưu lại, nhưng nếu không thành công thì sao?

Vậy Thẩm Giai Giai sẽ vĩnh viễn là bạn gái chính thức, cô ấy có thể quang minh chính đại làm rất nhiều chuyện, sao tôi có thể xác định được những nguy hiểm rình rập xung quanh chứ?

Trên thế giới có pháp luật có hòa bình, tôi giống như là con sói nhỏ gầy yếu, cố gắng đoạt thức ăn từ con hổ hung mãnh, nhưng vẫn luôn thời khắc cảnh giác trước mọi nguy hiểm.

Quên đi, đánh cuộc một phen! Một tiểu tam mà không có mong muốn chuyển chính thức thì không phải là tiểu tam giỏi!

Dưới chân đúng lúc có một cục đá, tôi cố ý dẫm lên, ngã về phía chàng trai.

“A!”

“Đi bộ mà cũng bị vấp té? Cậu có ngốc không vậy!”

Tay Kinh Phong vươn ra đỡ tôi, trong giọng nói mang theo bất lực, có lẽ chính cậu ấy cũng chưa phát hiện ra, tay cậu ấy đang chặt chẽ dán sát tôi, bàn tay lớn đỡ ở bên hông, có chút quá mức gần gũi, hành động này này không phải là hành động thân sĩ từ trước đến nay của cậu ấy.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy, trong mắt thêm vài phần oán trách:

“Chân mềm không có sức.”

Có vài lời chỉ cần nói một nửa, về phần vì sao chân mềm thì không cần thiết phải nói rõ.

Làm con gái người ta đến mức chân mềm đi không nổi, đây là một sự khẳng định năng lực giường chiếu đối với một người đàn ông, Kinh Phong tuy vẫn bình tình như không, nhưng vành tai lại đỏ bừng.

Cậu bởi vì lời nói của cô gái, mà nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, chính mình lại có thế trong hoàn cảnh màn trời chiếu đất, dưới trời nắng sớm, ngay tại bờ sông trống trải, giống như dã thú không chút rụt rè mà giao hợp, một khắc kia cậu còn nhớ rõ bản thân mình là ai sao?

Không chỉ đã quên chính mình là ai, cậu quả thực còn rất điên cuồng.

Một lần hai lần còn có thể đùn đẩy do sai lầm nhất thời, đẩy cho bất đắc dĩ, ba lần bốn lượt thì không thể thoái thác được.

Trong lòng cậu có chút nặng nề, chậm rãi đưa ra quyết định tiếp theo.

Sự dừng lại của chàng trai quá rõ ràng, tôi có dự cảm, lựa chọn của cậu ấy khiến trái tim tôi đập mạnh dữ dội, trước khi cậu ấy mở miệng, tôi giành trước nói.

Tôi muốn thêm một đường lui cho mình!

“Nếu không phải tớ, thì đừng nói.”

Thời điểm tôi nói lời này, không giống như bình thường. Tôi của trước kia, ở trước mặt cậu ấy sắm vai là một người tự ti, lặng lẽ yêu thầm cậu ấy, là một cô gái không cầu hồi đáp, nhưng ngày hôm qua cùng hôm nay, lần đầu tiên là cậu ấy ở trong xe chơi tôi, lại chủ động cắm vào tôi, tất cả những điều này mang lại cho tôi sự tự tin.

Thế nên hiện tại, lúc tôi nói chuyện hai mắt đỏ hoe, giọng điệu có chút hung hăng, trong mắt có thêm vài phần oán hận mà bình thường không có.

Đương nhiên tôi có quyền oán trách mà, mới vừa bị người khác làm đến nhũn cả người, cho chút phí vất vả không được saoi!

Kinh Phong sửng sốt, tia nặng nề trong mắt vơi đi, còn có một chút dở khóc dở cười, cậu đột nhiên tò mò cô gái này đang nghĩ gì:

“Không nói, sau đó thì sao?”

Lòng tôi thả lỏng đôi chút, sau đó mừng rỡ như điên.

Có thể nói ra những lời này, quá hiển nhiên, chắc hẳn lựa chọn vừa rồi là chọn tôi, nếu không chắc chắn sẽ mang theo áy náy mà xin lỗi tôi, sẽ không nhẹ nhàng trêu ghẹo như thế này.

Niềm vui sướиɠ từng chút đánh sâu vào trái tim, tôi gần như cao giọng thét lên chói tai, nhưng hiện tại không phải thời điểm kiêu ngạo, bèn miễn cưỡng nhẫn nại ép xuống, để chính mình có vẻ không được nhạy bén như vậy.

Độc nhất vô nhị!

Vấn đề này chàng trai trả lời như thế nào đây, đương nhiên là không thể cãi nhau, cãi nhau quá trẻ con rồi, nhưng thật ra có thể khóc luôn, nhưng cách này được mọi người dùng quá nhiều rồi, phái nam không còn bất ngờ nữa, huống hồ tôi hiện tại hận không thể cười to ba tiếng, sao lại phải khóc chứ.

Tôi méo miệng, có chút giận dỗi cất lời:

“Vậy hai ngày nữa tớ sẽ hỏi lại!”

“Phốc, ha ha ha!”

Kinh Phong bật cười, đây là lần đầu tiên kể từ khi quen cậu ấy tôi thấy cậu ấy cười to một cách không hề giấu giếm như vậy, tiếng cười của cậu dễ nghe như vậy, trong buổi sáng sớm đẹp trời như này, như mãi in sâu trong lòng tôi.

Cười xong, ánh mắt cậu ấy sáng quắc nhìn tôi, kéo tay của tôi, đưa lên khóe miệng mấy máy.

Cậu ấy muốn nói gì sao? Tim tôi sắp vọt tới cổ họng rồi, thời điểm người khác hồi hộp phần lớn là không thể tự hỏi được, nhưng tôi thì ngược lại, lúc tôi hồi hộp, não bộ của tôi sẽ hoạt động hết công suất, nghĩ ra vô số những giả thiết mà có khả năng cậu ấy sẽ nói ra, thậm chí còn nghĩ kỹ sau đó sẽ đối mặt như thế nào……

“Tôi……”

Kinh Phong đã mở miệng, tôi nỗ lực lắng nghe một cách cẩn thận, nhưng có lẽ đây là ý trời……

Phía xa đột nhiên truyền đến một tiếng hô to:

“Tiểu Nhu, A Phong, Giai Giai bị phản ứng cao nguyên! Hai cậu mau quay về đi!”

Là Cao Thiên Vũ.

Kinh Phong sửng sốt một chút, gần như là ngay lập tức buông lỏng tay tôi ra, nhanh chóng chạy trở về.

Chàng trai chạy rất nhanh, cậu ấy hoàn toàn quên mất tôi.

Tôi cố gắng chạy theo phía sau, qυầи ɭóŧ ma sát với hoa huyệt, từ chỗ bị cắm sưng đỏ truyền đến đau đớn thấu xương, lần này không cần phải giả bộ chân mềm, tôi thật sự cảm giác chân mình không còn chút sức lực nào.

Mặc dù tôi đã rất cố gắng, nhưng khoảng cách giữa chúng tôi càng ngày càng xa.

Chờ tôi tập tễnh chạy về tới nơi, ô tô trước mặt cũng đúng lúc rời đi, qua cửa sổ xe, tôi thấy Kinh Phong đang ôm Thẩm Giai Giai, trên mặt là lo lắng vô cùng, hoàn toàn không có chú ý tới tôi.

Giây phút gặp thoáng qua này, giống như tình yêu sắp tới tay nhưng lại bị vụt mất của tôi vậy.