Ngày hôm đó sau khi ở trong xe triền miên với nhau đến cao trào, Cảnh Phong chưa kịp phản ứng gì thì tôi đã thay đổi trước rồi.
Tôi bắt đầu cố tình tránh né cậu ấy, tựa như sự việc của ngày hôm đó chỉ là một bản nhạc đệm nhỏ bé, râu ria, không cần để ý đến.
Đây là một mánh khóe, chủ động từ bỏ khác với bị ruồng bỏ.
Trong một mối quan hệ, người chủ động từ bỏ người kia thường là người tàn nhẫn hơn, đặc biệt là đàn ông, nếu người đàn ông này có của cải và trí tuệ thì chỉ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
Trong tâm lý học có một từ gọi là hiệu ứng cửa sổ vỡ, có nghĩa là chỉ cần một cửa sổ bị vỡ sẽ sinh ra cảm giác rối loạn, khiến nhiều cửa sổ bị vỡ hơn.
(Bác Google: Dưới góc độ tâm lý, các chuyên gia sử dụng "Hiệu ứng cửa sổ vỡ": Nếu ai đó làm vỡ kính cửa sổ của một tòa nhà và không sửa chữa kịp thời, số cửa sổ bị vỡ kính sẽ ngày càng nhiều hơn. Nguyên nhân là khi nhìn thấy cửa sổ vỡ, người ta có xu hướng coi nhẹ việc phá vỡ các ô cửa sổ khác. Ví dụ, có một hành lang vốn dĩ rất sạch sẽ, nhưng nếu ai đó ném túi rác vào góc tường. Nếu túi rác không được dọn dẹp kịp thời, những túi rác khác cũng sẽ được ném vào đó, dần dần trở thành một bãi rác lớn.)
Khi một người chủ động từ bỏ, hiệu ứng cửa sổ vỡ sẽ phát huy tác dụng, đó là lý do tại sao, một khi những chuyện bẩn thỉu được đưa ra ánh sáng, những người chồng, người cha tốt trong gia đình sẽ ngay lập tức thay đổi sắc mặt, như thể trong một sớm một chiều họ đã thay đổi thành người khác vậy.
Nhưng bản thân người bị bỏ rơi chính vì không cam tâm mà có thể dễ dàng sinh ra ảo tưởng “mình đang yêu sâu sắc”. Hiện tượng này trong tâm lý học cũng có cách giải thích, gọi đó là hiệu ứng Zeigarnik. So với những việc đã giải quyết triệt để thì con người thường có ấn tượng khắc sâu đối với những việc chưa được giải quyết xong, nói cách khác, càng không chiếm được thì càng muốn chinh phục.
Suy cho cùng, con người là động vật có tâm lý vô cùng phức tạp, yêu nhiều hay ít không phụ thuộc hoàn toàn vào mức độ cảm tình, bản thân “tình yêu” chính là một thứ gì đó rất dễ bị quấy nhiễu và xáo trộn.
Hiện tại, trước khi Kinh Phong đưa ra lựa chọn, tôi đã nhanh tay chọn trước, đó chính là lựa chọn rời xa, cũng là để giảm bớt khả năng phát sinh hiệu ứng cửa sổ vỡ, đồng thời tăng khả năng xảy ra hiệu ứng Zeigarnik.
Nói một cách đơn giản hơn, cậu ấy không có tư cách từ chối và tránh xa tôi, ngược lại sẽ sinh ra cảm giác cực kỳ không cam lòng.
Quả nhiên, đối mặt với sự thờ ơ của tôi, Kinh Phong chưa nói gì cả, chỉ là thỉnh thoảng sẽ nhìn tôi càng lúc càng lâu, cảm xúc trong mắt cũng càng ngày càng phức tạp.
——————
Đêm đó, chúng tôi đến sông Hắc Mã.
Bữa tối là món mì sợi thịt bò của người dân tộc Hồi giáo, lượng đồ ăn rất nhiều, cực kỳ hào phóng, thịt bò và cừu nơi đây rất thơm và mềm, hương vị tuyệt vời.
Trên bàn ăn, Cao Thiên Vũ luôn là nhìn tôi, như có điều muốn nói nhưng lại không nói ra được, mặt đỏ bừng như mông khỉ, Tiểu Giai thì nháy mắt ra hiệu, Kinh Phong hình như cảm nhận được cái gì đó, vẻ mặt của cậu ấy không tốt lắm.
Mặt tôi đầy khó hiểu, không biết bọn họ đang chơi trò gì.
“Thôi được rồi, để tớ nói cho, đàn ông con trai gì mà nhát như thỏ đế, Nhu Nhu, Cao Thiên Vũ muốn rủ cậu đi ngắm sao đó.”
Thẩm Giai Giai vừa nói vừa cười mỉm, còn chớp chớp mắt với tôi, khuôn mặt Cao Thiên Vũ càng đỏ hơn nữa, ba người trên bàn đều nhìn tôi, chờ một câu trả lời.
Tôi không ngẩng đầu, không nhìn bất kỳ ai, suy nghĩ đầu tiên là muốn từ chối, hiện tại chưa phải lúc dùng người thứ ba để kí©h thí©ɧ Kinh Phong, không cần tạo thêm hiểu lầm, ai ngờ trước khi tôi kịp mở miệng, Thẩm Giai Giai lại bổ sung thêm:
“Đúng lúc tớ và Kinh Phong cũng muốn có thế giới riêng của hai người.”
Những lời này khiến lời từ chối mà tôi sắp nói ra bị khựng lại, trong lòng tôi trào dâng sự ghen tuông vô hạn, thế giới hai người? Kinh Phong cậu ấy muốn như thế sao? Cậu ấy cũng chờ mong “thế giới hai người” với Thẩm Giai Giai sao?
Lẽ nào đây là cách cậu ấy gián tiếp từ chối tôi?
Quá tức giận, tôi mở miệng, và trước khi tôi kịp tỉnh táo lại vừa rồi mình đã nói gì, Cao Thiên Vũ đã vui mừng ra mặt.
Tôi đồng ý hẹn với cậu ta rồi.
——————
Thật ra Cao Thiên Vũ cũng là một chàng trai không tồi, cậu ta cũng giống như mấy cậu nam sinh bình thường khác trong trường, vẻ ngoài bình thường, học lực bình thường, ưu điểm lớn nhất là thích chơi thể thao.
Ta cùng cậu ta đi dọc theo bờ sông Hắc Mã, dưới bầu trời đầy sao lấp lánh, nghe cậu kể nhiều câu chuyện về trường học, không ngờ cũng thú vị phết.
Thế giới của tôi quá đơn điệu, dường như chỉ có đọc sách và Kinh Phong, tất cả sự yêu thích của tôi chỉ xoay quanh hai thứ này, nếu so sánh với tôi, thế giới của Cao Thiên Vũ rộng lớn hơn nhiều, tuy rằng, có vài câu nói thật sự hơi thiếu chiều sâu, nhưng cũng không mất đi vẻ đáng yêu.
Sau vài lời nói hài hước của cậu ta, tâm trạng của tôi tốt lên không ít.
“Cậu rất xinh đẹp!”
Khi đến dưới lầu khách sạn, Cao Thiên Vũ đột nhiên xoắn xít nói một câu như vậy.
Tôi sững sờ, hoàn toàn không ngờ tới, từ nhỏ đến lớn, ta đã được nghe rất nhiều lời động viên, đa số đều là “Cậu thật chịu khó!”, “Cậu biết nhiều thứ ghê!”…… Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy có người khen tôi xinh đẹp, tôi căn bản là không tin, nhưng vẫn cong môi mỉm cười, nói lời cảm ơn.
“Tớ, tớ nói thật đó, tớ cảm thấy cậu có loại khí chất rất đặc biệt...”
Nam sinh dường như nhìn thấy sự không tin tưởng của tôi, lần này nhấn mạnh nó một cách nghiêm túc hơn.
Nhìn vào đôi mắt chân thành tha thiết ấy, tôi nhất thời cảm động, không phải do tình yêu, mà chỉ là niềm vui của một cô gái hèn mọn cùng tự ti, được người khác khen chân thành như vậy, ai mà không cảm động chứ?
Thực tế, nếu trên thế gian này có hàng ngàn hàng vạn người như tôi, các cô ấy cũng quen biết Cao Thiên Vũ, cũng gặp được Kinh Phong, thì tôi đoán phần lớn đa số sẽ chọn Cao Thiên Vũ, sau đó trải qua một cuộc sống bình yên và nhẹ nhàng, đem sự rung động của tuổi trẻ xếp vào một xó. Sau nhiều năm trôi qua, mỗi khi nhớ đến, sẽ cảm thấy hoặc may mắn, hoặc tiếc nuối.
Nhưng tôi không làm được như thế, tôi chỉ cần Kinh Phong. Tôi không thể chịu đựng nổi nếu cậu ấy không phải của tôi, tôi không thể chịu được sự tiếc nuối về sau.
Là một người tự ti nhưng mang theo dã tâm cực lớn, xin lỗi, đối với cuộc tình qua đường, tôi chắc chắn sẽ làm như không thấy.
Nhìn chàng nam sinh trước mặt, tôi giang rộng hai cánh tay, cho cậu ta một cái ôm.
“Thật sự xin lỗi cậu.”
Trong mắt Cao Thiên Vũ mới vừa hiện lên sự vui vẻ, bỗng chốc lại bị thất vọng bao trùm, cậu đành mở miệng nói: “Không sao đâu.”, sau đó uể oải trở về phòng.
Tôi đứng đó một lúc lâu, đột nhiên như cảm nhận được cái gì đó, tôi bèn ngẩng đầu lên.
Đúng lúc nhìn thấy Kinh Phong, cái người mà vốn nên chìm đắm trong thế giới của hai người, lúc này lại đang đứng ở trên ban công, đôi mắt đen láy nhìn tôi thật sâu.