Chương 15: Không sợ chết

Lạc Nguy cười nham hiểm, trong giọng nói không che giấu được hưng phấn, còn có nồng đậm khát máu hương vị.

Lạc Viễn tầm mắt nhìn xa, trên môi hiếm có lộ ra nụ cười, Lạc Nguy đang rất hứng thú hút một điếu thuốc, nhìn chằm chằm người chung quanh, dường như còn đắc ý đoán được tâm tư của Lạc Viễn, chỉ là trên mặt kia cười cười hài hước, trong nháy mắt nụ cười đông cứng ở khóe miệng.

Cái ghế "rầm" một tiếng rơi xuống đất, thế giới trong phút chốc quay cuồng, Lạc Nguy không vui đi kèm tiếng rêи ɾỉ, l*иg ngực truyền đến một trận đau nhói, nguyên bản ngậm trong miệng điếu thuốc, mắng một chút, lập tức dập tắt.

Lạc Viễn vẫn ngồi ở trên ghế, khác với bộ dáng trầm mặc vừa rồi, lúc này hắn dùng ngữ khí ôn nhu hỏi han, nhưng lực trên chân lại không có chút thả lỏng, mũi chân đè lên ngực anh ta, càng lúc càng siết chặt, nhìn người bị hắn ném xuống đất.

"Anh nói muốn kiểm tra cái gì?"

Người vừa rồi còn đắc ý giờ ôm chặt chân Lạc Viễn, mặt đỏ bừng, hô hấp càng lúc càng gấp, mà Lạc Viễn chỉ lạnh lùng nhìn anh ta, trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn không che giấu ngữ khí cảnh cáo. Lạc Nguy đột nhiên sợ hãi và hoảng loạn, anh ta điên cuồng đề nghị, lo lắng rằng Lạc Viễn sẽ đến thật.

"Không, không! Anh chỉ tuỳ tiện nói... nói thôi, A, A Viễn, là miệng anh đê tiện, miệng anh đê tiện!"

Sức lực nơi l*иg ngực anh ta đột nhiên bị rút lại, hơi thở bị kiềm chế đột nhiên trở nên thông thoáng, Lạc Nguy lúng túng ho một lúc lâu mới hoàn hồn.

Lần này, cuối cùng anh ta cũng im lặng, không chỉ im lặng mà còn vuốt ngực với nỗi sợ hãi kéo dài. Lại nhìn Lạc Viễn, hắn cúi xuống nhặt sữa và bánh mì trên đất như một người bình thường, mở khóa và bước vào phòng một lần nữa.

Bóng người hắn biến mất, Lạc Nguy dường như cũng đã quên bài học vừa rồi, hừ lạnh một tiếng đi vào phòng, ngực đau như búa bổ, chỉ chốc lát lại lẩm bẩm vài câu, vẫn có chút cẩn thận lại liếc nhìn cánh cửa đóng chặt, người có máu trên tay quả nhiên có khác, hắn không sợ chết.

Lúc Tang Y tỉnh dậy lần nữa, trời đã khá tối, nhưng nhìn qua ô cửa sổ nhỏ hẹp ở mái nhà, cô có thể mơ hồ nhìn thấy ánh trời mờ nhạt bên ngoài, cùng với những hạt mưa lẻ tẻ rơi xuống.

Bịt mắt đã được tháo ra, nhưng mắt vẫn chưa thích ứng với nguồn sáng, nó nhức nhối và khó chịu. Một lúc sau, ý thức của cô trở nên rõ ràng hơn, nhưng đầu và vai vẫn còn đau dữ dội, Tang Y phải mất một lúc để xác nhận lại tình trạng của mình.