Chương 7: Thạch Bạch Anh

Trong chớp mắt, bùng nổ sức mạnh, toàn bộ nửa người trên với hai tay dồn lực khiến dao găm kunai dí sát vào người đàn ông kia thêm bốn năm phân nữa.

Thạch Bạch Anh vốn không muốn đánh nhau với Xuân Nguyệt, từ lúc ban đầu anh ta đã thu lại chút sức lực của mình rồi.

Nhưng khi thấy mũi dao càng lúc càng gần, mà trong mắt con mèo hoang xù lông kia lại chứa đầy sát ý chân thật, thậm chí còn chẳng có chút do dự nào, Thạch Bạch Anh đành phải dùng hai tay để chặn đòn tấn công của cô.

Anh khẽ nghiêng đầu rời xa mũi dao, rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "@#$%$@, lâu không gặp như vậy... Cô lại đối xử với tôi thế ư?"

Vừa dứt lời, một tiếng rầm thật lớn vang lên, cửa gỗ đã hoàn toàn đóng lại.

Xuân Nguyệt nghe thấy tiếng xáo bài ở phòng 304 ngừng lại chừng hai ba giây, sau đó lại nhanh chóng rào rào trở lại.

Đương nhiên là sức của cô không lớn bằng Thạch Bạch Anh, tuy rằng người đàn ông này vẫn không dùng hết lực, nhưng nếu giằng co thời gian dài, cô sẽ rơi vào thế yêu ngay.

Mũi dao lấp lóe trong bóng tối, hệt như loài cá biết sáng phát dưới đáy biển sâu thẳm.

Cô lại liếʍ khóe môi, cười đáp:

"Đối xử với anh như vậy chẳng phải là rất có thành ý sao? Bằng không tôi đã rút súng ngay lúc đứng ở cửa rồi, chưa được chủ nhân cho phép đã tự tiện đột nhập vào phòng ở của người dân..."

Trong phòng của cô có máy cảm biến nhiệt độ, điều hòa sẽ duy trì nhiệt độ phòng ở 20 độ C.

Một khi có người ngoài đột nhập làm thay đổi nhiệt độ, còi báo động sẽ truyền tín hiệu cho DOT.

Nhưng đối với người đàn ông được gọi là "Ares" trước mặt này, đây đều là những trò vặt không là gì trong mắt anh ta.

Thạch Bạch Anh nhìn chằm chằm lớp trang điểm đậm trên mặt cô, cau mày nói: "Màu son này không hợp với cô."

Xuân Nguyệt thè lưỡi: "Tôi thích, anh quản được chắc."

"Ở trong cái phòng tồi tàn này, làm cái trực tiếp khỉ gió gì đó, vừa phải nhảy hát, lại còn phải cởϊ qυầи, sờ vυ", chơi tiểu huyệt... Cô thích những cái này phải không? Hử?"

Giọng nói của Thạch Bạch Anh lập tức trở nên lạnh lùng.

Cánh tay trái chống đỡ Xuân Nguyệt lập tức đẩy thật mạnh, hất văng tay cô ra, tiếp đó trở tay bắt lấy cổ tay cô, vừa kéo vừa nhấc cô xoay nửa vòng.

Lần này Thạch Bạch Anh không còn thương hương tiếc ngọc, mà ép cô gái thấp hơn anh ta một cái đầu lên ván cửa, siết chặt cổ tay cô đυ.ng mạnh lên cửa.

Anh ta nghiến răng hỏi: "Nói đi, làm cho những gã đàn ông khác nhìn thấy cô tự chơi bản thân, thì sẽ hưng phấn nước chảy ròng ròng đúng không?"

Cổ tay cầm dao găm của Xuân Nguyệt đau đớn, nhưng vẫn nắm chặt dao không buông.

Tay trái nắm chặt lại định tấn công vào bắp tay của người đàn ông.

Nhưng Thạch Bạch Anh cực kỳ hiểu rõ chiêu số của cô, đã cản được nắm đấm của cô lại, ép tay trái của cô xuống.

Xuân Nguyệt xùy một tiếng, eo và chân dồn lực hạ xuống, cơ thể lập tức trượt xuống dưới.