Chương 50: Kỳ nguy hiểm

Một tờ chính là trang đầu đề đen trắng được vẽ bằng bút lông.

Trên trang sách vẽ một con yêu quái diện mạo đáng sợ, nó có gương mặt của khỉ, thân lại là con hổ, hơn nữa nó còn có một cái đuôi rắn rất dài, khuôn mặt dữ tợn lại hung ác.

Một tờ khác chính là chữ, được viết to in đậm: “夜鳥” (Yèniǎo: Nue)

Diêu Phỉ hỏi: “Từ này phát âm như thế nào vậy?”

“Phát âm tiếng trung tương tự như từ “夜” (Yè: Dạ: đêm) vậy.”

Âu Yến Lạc đột nhiên nhớ tới “lời trung thành” không bao lâu trước của bác Lương.

Anh ta đã lâu không gọi qua danh hiệu Xuân Nguyệt, mấy năm nay, anh ta luôn gọi Xuân Nguyệt là Xuân Nhi nhiều hơn.

Rõ ràng tên này ngay từ đầu là anh ta ban cho cô.

Diêu Phỉ nhìn mấy dòng giải thích.

Nue, đầu tiên được ghi chép lại trong Sơn Hải Kinh của Trung Quốc, sau này được lan truyền ra ngoài, là một dạng sinh vật tương tự như Chimera trong thần thoại Nhật Bản.

Nó sẽ phân biệt người thiện và người ác.

“Người lương thiện” sẽ được Nue bảo hộ, nếu như bị nó phán định là “kẻ ác”, tất sẽ bị nó gϊếŧ chết bằng phương thức cực kỳ tàn nhẫn.

Cô ta vươn tay ra giật lấy “Sách minh họa yêu quái Nhật Bản”, bộp một tiếng, cô ta đóng quyển sách dày cộp lại, vứt sang một bên.

Cô ta có chút lo lắng nên không chú ý tới tia sắc bén chợt lóe nhanh trong mắt chồng mình.

Cô ta xoay người lại, cánh tay đặt lên vai chồng mình, trong giọng nói ẩn chứa đầy chờ mong: “Chồng à…”

“Hửm?”

“Hôm nay là kỳ nguy hiểm của em đấy…”

***

Mạnh Linh đẩy chiếc cửa sắt không được khóa trên sân thượng, âm thanh của nhiều máy điều hòa hoạt động vang lên ù ù.

Cô ta đi về phía vách tường, chỉ cần đứng từ xa là đã có thể ngửi thấy một mùi thuốc nồng nặc.

Người đàn ông trầm tư hút thuốc bên cạnh lan can, gió đêm thổi bay một góc áo, ánh đèn từ những tòa nhà cao tầng xung quanh kéo dài bóng anh ra.

Tăng Bác Trì nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại nhìn một cái, sau đó lại quay đầu về, ngẩng cổ lên nhìn trăng rằm đang ẩn núp giữa những tầng mây.

Mây đêm nay có chút dày, gió dù thổi lớn cũng không thể thổi bay tầng mây kia.

Lâu lâu mới lộ ra nửa vầng trăng lưỡi liềm kia, thông thường chỉ nhìn thấy một góc nhỏ lộ ra, tỏa sáng.

Mạnh Linh tới gần thì thấy đầu thuốc lá rải rác đầy khu vựng quanh chân anh ta, cô ta giận dữ nói: “Đội trưởng Tăng, anh đã hút bao nhiêu điếu rồi vậy? Anh có phải đang không muốn phổi mình nữa đúng không?”

Cô ta ngồi xổm xuống, nhặt lên từng tàn thuốc một bỏ vào trong ly giấy bản thân mang lên.

Tăng Bác Trì thấy cô ta làm như vậy thì cả khuôn mặt già đỏ lên.

Anh ta ngồi xổm xuống, đoạt ly giấy trong tay đối phương. “Tránh ra, tránh ra, tôi làm là được, cô đừng để tay bị bẩn.”

Mạnh Linh vỗ tro bụi trên đầu ngón tay, cô ta ôm đầu gối, yên tĩnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xanh nhạt của Tăng Bác Trì.