Cô Nàng Lưu Manh Của Tổng Tài Máu Lạnh

5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
- Cô là Võ Hải Yến, gia cảnh không có ba, năm 12 tuổi mẹ cô cũng qua đời sau 1 cơn bạo bệnh, mẹ cô trước lúc ta đi chỉ nói cô hãy cố gắng giữ lại sợi dây chuyền mà bà đã cho cô mang từ nhỏ tới giờ, cô …
Xem Thêm

Chương 13
CÔ NÀNG LƯU MANH CỦA TỔNG TÀI MÁU LẠNH.

TÁC GIẢ: TRẦN MỸ TIÊN

CHƯƠNG 13

Hải Vy nói trong sự vui vẻ:

_Chính là anh ấy.

Nhất Thiên cũng tò mò nhìn theo hướng mắt của Hải Vy, và rồi anh cũng cười tươi, tay khều khều Bách Kỳ, giọng nói có phần kích động:" Kỳ, cậu xem chính là cô ấy. "

_Ai? Hắn không nhìn chỉ vô tình hỏi, bây giờ đầu óc hặn đang rối bời, hắn cứ nghĩ mình đã tìm được cô gái năm xưa, nhưng hóa ra chỉ là 1 sự nhầm lẫn, cũng may là mọi chuyện đã sớm được sáng tỏ nếu không chắc cả đời này hắn phải sống trong sự nhầm lẫn này rồi.

_Chính là cô gái móc túi, là cô ấy. Nhất Thiên trả lời nhưng mắt vẫn nhìn theo cô gái ấy, cô gái đã giữ 2 cái ví của anh làm kỷ niệm, sở dĩ anh nhớ có 2 lần vì lần ở trong Bar cô đã cứ cúi mặt nên anh không nhìn rõ được mặt cô.

Bách Kỳ vội ngẩng đầu tìm kiếm người mà Nhất Thiên nói, và đúng thật hắn không nhầm chính là cô, chính là người hắn đang muốn gặp. Hôm nay Hải Yến mặc 1 chiếc váy xòe màu thiên thanh rất đẹp, cái nơ được chiết ngay eo làm cho vòng eo con kiến của cô nổi bật hơn nữa. Tiếng Duy nói nhỏ chỉ đủ cho 2 người nghe thấy:" Yến Tỷ, Tỷ kiếm đâu ra 2 bộ này cho 2 đứa mình vậy, sao lại vừa y vậy chứ?"

_Mày thấy tao hay không? Tao mà đã chọn cái gì là nhất định cái đó sẽ hợp với tao liền.

Hải Yến được phen lại ra vẻ đại tỷ của mình ra, lên mặt nói với Duy.

_Đúng rồi, Tỷ là số 1. Duy mỉm cười

Hải Vy bỏ mặt 2 người đang đứng đó cô sải bước đi đến chỗ của Hải Yến và Duy mỉm cười tươi nói:

_Chào anh chúng ta lại gặp lại rồi.

Duy quay lại nhìn và rồi cậu cũng rất bất ngờ, không nghĩ sẽ gặp cô gái mà lúc sáng cậu định lấy ví ở đây. Khuôn mặt cậu lộ vẻ bất ngờ cùng khó xử: "Chào...cô"

_Hai người quen nhau à? Hải Yến tròn mắt tò mò hỏi

_À...ừ .... Mới gặp lúc sáng . Duy trả lời qua loa.

Hải Yến nhướn mày ý bảo" là cô gái lúc sáng mày nói phải không?"

Duy gật gật đầu, Hải Yến tươi cười nói với Hải Vy ;" Chào em, chị là bạn cuả Duy, chị tên Hải Yến "

_Chào chị, em tên Hải Vy, tên cuả chúng ta có chữ lót giống nhau nhỉ?...hihi...

Hải Vy cũng vui vẻ trả lời, không hiểu sao nhìn Hải Yến cô rất có cảm tình nha.

_Ừ, thôi 2 người nói chuyện đi tôi qua bên này 1 chút. Hải Yến nói rồi thẳng hướng bàn tiệc mà đi đến. Nhiều thức ăn ngon như thế này mà không ăn thì cô thật có lỗi với bao tử của mình rồi.

Duy rất muốn gọi Hải Yến nhưng lại không thể gọi được vì nơi này mà gọi lớn tiếng sẽ bị người khác để ý. Hải Vy quay sang Duy cười tươi hỏi:

_Chị ấy là bạn cuả anh ạ?

_Uhm, tụi anh là bạn thân. Duy cũng vui vẻ trả lời.

_Anh bao nhiêu tuổi rồi?

_Anh 23 tuổi, còn em?

_Em 21 ạ.

_Vậy là em nhỏ hơn Hải Yến 1 tuổi.

Rồi 2 người lại nói đủ thứ chuyện với nhau. Bên kia Hải Yến cắm đầu vào ăn đắm đuối không để ý xung quanh, chẳng biết từ lúc nào Bách Kỳ và Nhất Thiên đã đứng kế bên cô, nhìn cách ăn hổ báo của cô mà trong lòng 2 người lại sinh ra cảm giác thích thú. Họ thích người như thế này, không cần ở trước mặt họ diễn làm tiểu thư dịu dàng nhỏ nhẹ, họ chỉ cần người dám sống thật với bản thân của mình là được. Nhất Thiên mỉm cười mở miệng trước:" Chào em. "

Hải Yến ngước lên và rồi cô trợn tròn mắt, miếng bánh đang nhai vừa định nuốt xuống lại bị nghẹn nơi cổ họng, nhổ ra không được mà nuốt xuống cũng không xong. Hắn thấy vậy có lòng tốt mà đưa cho cô ly nước, cô uống lấy uống để cuối cùng miếng bánh cũng trôi xuống được dể dàng. Trên môi hắn thoáng 1 nụ cười nhạt mà có lẽ không ai có thể thấy được, vậy mà lại không thể qua mắt của 1 người. Ngọc Ly nghiến răng ken két, nụ cười của hắn chưa bao giờ cô có được, vậy mà vừa mới gặp con nhỏ quê mùa kia hắn đã tự động đi lại chỗ con nhỏ đó, lại còn đưa nước cho nó uống nữa chứ, thử hỏi có cái tức nào bằng cái tức này không?

_Em còn nhớ anh không, sáng nay chúng ta vừa va phải nhau đó ? Nhất Thiên cười đến rạng rỡ, nhìn cô gái này ham ăn đến nỗi kem dính vào chóp mũi luôn kìa, đúng là dể thương mà. Rồi tay anh đưa lên nhẹ nhàng lau đi vệt kem cho cô, hành động này vừa diễn ra đã làm cho mọi người trông thấy đều ngạc nhiên, Hảiai mà không biết đây chính là Tổng Giám Đốc đương nhiệm của Tập đoàn SUNSHINE 1 tập đoàn rất có thế lực ở Châu Âu, trong đầu họ hiện ra rất nhiều câu hỏi, Cô gái kia là ai? Tại sao lại được cùng 1 lúc 2 vị thái tử gia này chăm sóc như vậy? Thân thế của cô ra sao?..... Hải Yến tròn mắt nhìn anh như người ngoài hành tinh, còn Bách Kỳ sắc mặt hắn hiện tại rất khó coi, thằng bạn cuả hắn tại sao lại nhanh tay như vậy chứ, lúc nãy hắn định lau giúp cô rồi nhưng thấy cô bị nghẹn nên hắn mới để cho cô hết nghẹn rồi mới giúp cô lau, vậy mà cái thằng bạn thân lại hớt tay trên của hắn, đúng là khiến hắn tức điên mà.

_Tôi... Tôi...không quen anh...anh nhận nhầm người rồi... Hải Yến giật mình lắp bắp, tại sao cô lại gặp thằng ngu này ở đây chứ, đúng là xuôi xẻo quá mà.

_Em không cần chối, anh đâu có đòi ví của anh lại đâu. Nhất Thiên phủ đầu, anh muốn chính miệng cô thừa nhận là có quen biết mình. Nhưng Hải Yến cô là ai cơ chứ, khôn lắm Cô mỉm cười vẻ mặt bình tĩnh nói:" Anh nói vậy là sao? Ví gì tôi không hiểu?"

_Em???... Nhất Thiên không ngờ cô lại có thể tự nhiên mà xem như họ là lần đầu gặp nhau như vậy, đúng thật cô rất giỏi nha.

_Cô tên gì? Người im lặng nãy giờ lên tiếng, nhìn cô và Nhất Thiên nói chuyện với nhau xem hắn như người vô hình đúng là làm cho Hắn tức thêm tức mà.

Hải Yến đang định trả lời thì có tiếng nói của 1 người vang lên g

_Chào..Triệu Tổng

Thêm Bình Luận