Mùa Hè Nóng Bỏng

3/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Sau khi chia tay với bạn trai cũ, lòng tin của cô đối với đàn ông đã bị hạ đến cực điểm Thậm chí còn rời khỏi nội thành, xin được chuyển đến dạy học ở vùng sâu vùng xa Cô căn bản không ngờ rằng, chủ n …
Xem Thêm

Ban đêm ở trong núi, giơ tay cũng không nhìn rõ được năm ngón, cho dù có ánh trăng làm bạn, nhưng vẫn không đủ để chiếu sáng một nhành cây ngọn cỏ.

Mà buổi tối, khu rừng tựa như một mê cung, không cẩn thận sẽ bị lạc đường, cho dù có cầm đèn pin trong tay, trang bị đầy đủ thì bị lạc ở trong núi vẫn là điều có thể xảy ra.

Nhưng đối với người đàn ông cao lớn trước mắt này mà nói, lại hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng, anh đã quen thuộc với mọi ngõ ngách ở trong khu rừng này, cho dù bóng cây lay động, hay thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu của lũ côn trùng, chó sủa mèo cào, tất cả những thứ dọa cho người nhát gan phải run sợ thì đối với anh, ngay cả hàng chân mày cũng không hề nhíu lại, anh đã quen thuộc phương hướng ở nơi này, vì thế đã có thể rời khỏi khu rừng một cách nhanh chóng.

Sau khi đi thêm mấy con đường mòn, người đàn ông đến gần một căn nhà gỗ, mặc dù vẫn chưa vào bên trong nhưng anh đã cảm giác được bên trong có người. Cũng chẳng phải là do thính giác của anh nhạy bén, mà bởi vì trước sân nhà vốn là một bụi cỏ dại mọc um tùm, hôm nay đã được thu dọn gọn gàng sạch sẽ, thay vào đó là không ít hoa cúc và mấy loại hoa khác, đem lại cảm giác tươi mới lạ thường.

Tạ Kính nhíu mày đầy nghi hoặc, đôi chân bước lên bậc thềm không để phát ra tiếng động, anh đưa tay đẩy cửa, lại phát hiện cửa đã bị khóa bên trong, khiến cho anh càng thêm nghi ngờ. Nhà anh khóa cửa từ lúc nào?

Anh quan sát bốn phía xung quanh một lượt, lại phát hiện một ô cửa sổ vẫn chưa khóa lại, khẽ dùng lực đẩy nhẹ cửa sổ.

Lặng lẽ nhảy vào bên trong căn nhà, cảm nhận được một mùi hoa thơm nhè nhẹ, anh đưa mắt liếc nhìn phòng bếp, lại nhìn thấy trên bàn ăn có một bình cắm đầy hoa tươi.

Không cần tìm thêm chứng cớ nữa, nhà của anh rõ ràng là có người đang ở. Anh quen đường tìm về phòng ngủ, không ngoài dự đoán, cửa phòng ngủ đã khóa lại, anh lắc đầu một cái. Ý thức phòng bị không khỏi tăng vọt, ở cái nơi rừng sâu núi thẳm như vậy thì ai đã vào nhà anh? Là gấu hay lợn rừng?

Một tiếng động nhỏ đột nhiên từ bên trong căn phòng truyền đến, anh vội vàng nấp sau bức tường ở một góc rẽ, khẽ ló đầu ra nhìn, mấy giây sau, cửa phòng được mở ra, ngọn đèn nhỏ nơi hành lang được thắp sáng, sau đó lại vang lên một âm thanh than thở của phụ nữ.

“Uống trà nhiều quá nên mất ngủ rồi. . . .”

Dưới ánh đèn, Tạ Kính nhìn thấy cô vươn hai tay duỗi thẳng người, thuận thế nên kéo chiếc áo sơ mi rộng thùng thình lên cao, để lộ ra hai bắp đùi trắng nõn cùng chiếc qυầи ɭóŧ, ánh đèn hắt tới từ phía sau lưng cô, khiến cho vóc người của cô được lộ ra một cách rõ rệt, bầu ngực cao vυ"t dán sát vào áo, khi cô hạ tay xuống thì thậm chí anh còn có thể nhìn thấy được trước ngực cô nhô ra hai quả anh đào nhỏ.

Tạ Kính nhất thời cảm thấy hạ thân căng thẳng, toàn bộ máu trong người như muốn phun trào. Chết tiệt, anh biết là mình nên lịch sự mà dời mắt đi chỗ khác, thế nhưng ánh mắt của anh càng thêm dán chặt trên người cô, nhìn cô xoay người, lắc lắc mông nhỏ bước vào phòng khách.

Bây giờ thì anh đã hiểu vì sao cô lại khóa trái cửa, cô chính là một món bảo vật nha, nếu không phải là nhân cách cao cả đã ngăn cản thú tính bên trong con người anh thì anh đã sớm nhào tới mà làm bừa với cô rồi.

Anh hít sâu một hơi, rón rén bước nhanh vào phòng bếp, theo đường cũ nhảy ra ngoài cửa sổ. Bây giờ không phải là lúc để tự giới thiệu bản thân mình, thôi cứ để sáng mai rồi tính.

Bên ngoài gió lạnh thổi qua, khiến cho du͙© vọиɠ đang ngẩng cao của anh dịu đi không ít. Thật ra thì sát vách vẫn còn một căn nhà nhỏ bằng gỗ khác, cũng là do anh xây, mặc dù được dùng để làm nhà kho, nhưng lúc mới xây, anh vẫn cố tình xây thêm một phòng ngủ và phòng tắm, để cho người vào ở thì không thành vấn đề, chỉ là bây giờ du͙© vọиɠ của anh không thể nào ngủ nổi, tất cả đều là do cô gái kia ban tặng, anh bây giờ quả thực là vô cùng tỉnh táo.

Đột nhiên anh lại nhớ tới năm ngoái hình như bà dì có đề cập tới vấn đề cho một giáo viên thuê phòng, lúc ấy anh nghe xong chỉ bỏ ngoài tai, không để ở trong lòng, để cho bà dì tự mình quyết định, ngay cả tiền thuê phòng là bao nhiêu anh cũng không biết, càng chẳng quan tâm, xem như là cho bà dì thêm tiền tiêu vặt.

Nếu thật sự là như vậy, thì anh cũng mới vừa rời khỏi nhà chồng của bà dì, tại sao lại không nghe thấy bà ấy nói tiếng nào vậy? Chắc là lớn tuổi nên mau quên. Tạ Kính nghĩ thầm rồi tự nhủ. Bà dì của anh năm nay cũng đã 80 rồi.

Suy nghĩ mấy giây, anh quyết định đi tìm người dò la tin tức về bảo vật trong nhà mình. Anh chỉ biết cô là giáo viên tiểu học còn những thứ khác lại không biết gì cả. Dù sao cũng không ngủ được, chi bằng đi làm chuyện khác. Anh nhanh chóng tìm đường xuống núi, gi嵠mình vào sâu trong bóng đêm.

Bên trong căn nhà, trùng hợp là cô gái cũng đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ, giữa những tán cây lay động, cô lại mơ mơ màng màng trông thấy một bóng đen vụt thoáng qua, nhưng cô cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, chỉ cho rằng đó là bóng cây, mà hoàn toàn không biết rằng mình đã bị người ta chú ý.

***

“Một hai ba bốn, hai hai ba bốn. . . .”

Trong rừng trúc, một cô gái mặc quần áo thể thao, đang vặn thắt lưng làm động tác thể dục buổi sáng, mặc dù bây giờ đã vào hạ, nhưng nhiệt độ ở trên núi vẫn chênh lệch rất lớn, vậy nên cô vẫn mặc quần áo thể dục dài tay.

Mặc dù vẫn luôn bị học sinh trêu chọc là nhược kê (con gà yếu đuối), tiểu bạch thỏ, nhưng Vương Tuệ Hân cũng không hề quan tâm, cô cũng không muốn vì một chút sĩ diện bề ngoài mà khiến cho bản thân mình bị cảm lạnh.

Một năm trước, chia tay với bạn trai, trong cơn đau lòng và tức giận, cô nhất thời kích động mà xin được điều đến trường tiểu học ở vùng núi hẻo lánh xa xôi này, mặc dù sau đó cô tự đấm ngực giậm chân, hối hận không dứt, thế nhưng chuyển thì cũng đã chuyển rồi, không thể nào thay đổi được nữa, chỉ có thể tạm biệt thành phố mà lên núi làm giáo viên mà thôi.

Lúc mới vừa lên núi, cô không có cách nào quen với cuộc sống ở nơi này, giao thông bất tiện, thể lực của cô lại không bằng người ta, hoạt động vui chơi cũng ít, mặc dù tất cả đều nằm trong dự liệu của cô, nhưng tính trước là một chuyện, tự mình thể nghiệm lại là một chuyện khác, tuần lễ đầu tiên không có TV lẫn internet, nhàm chán đến nỗi khiến cô suýt chút nữa thì phát điên.

Ban đầu, bởi vì muốn giảm bớt gánh nặng của hành lý, cho nên cô cũng chẳng dám mang theo nhiều sách, chỉ mang theo ba quyển, nhưng cô đã đọc đi đọc lại muốn mục cả cuốn sách rồi, cuối cùng cũng chỉ có thể nhàm chán mà nằm ở trên cỏ đếm sao.

May mắn là ngày tựu trường cũng đến rất nhanh, những học sinh bướng bỉnh và đáng yêu đã phân tán đi sự chú ý của cô, xua tan đi mọi nhàm chán, sau một tháng, cô đã hoàn toàn thích nghi được với hoàn cảnh ở nơi này, mặc dù xuống núi không phải là một chuyện dễ dàng, nhưng sau khi có xe gắn máy thì mọi thứ đã thay đổi, lúc nhàm chán thì cô sẽ cưỡi trên chiếc xe mà mình mua được ở cửa hàng xe cũ, chạy đến chợ ở trong thị trấn để mua sắm, tự thưởng cho mình bằng những món ăn ngon.

Thật ra ở trên núi cũng không phải hoang vu và bất tiện như mọi người thường nghĩ, chỉ cần có xe thì tất cả đều OK, chỉ là hơi tốn nhiều thời gian hơn một chút thôi, vì vậy sau khi hết thời gian quy định, cô lại tiếp tục ký thêm một năm nữa.

Hai tuần trước, trường học đã bắt đầu nghỉ hè, vỗn dĩ cô định trở về Đài Bắc, nhưng bởi vì dạo gần đây mẹ cô mắc phải vấn đề của phụ nữ thời tiền mãn kinh mà tính tình lại trở nên rất kỳ quái, cả ngày lẫn đêm đều gây gổ với cha cô, huyên náo đến gà chó không yên, cô không muốn trở về để đối mặt với người mẹ âm tình bất định (1) của mình, cho nên cô quyết định ở lại trên núi.

Thêm Bình Luận