Quyển 1 - Chương 5: Ngoan, gọi anh trai, anh nuôi em
Trong một giáo đường nhỏ của viện phúc lợi, nhìn vào hàng ghế thứ ba, Lam Thiên Tình đang ngồi một mình ở đó, nhắm hai mắt lại, hai tay tạo thành chữ thập, vẻ mặt thành kính cầu nguyện.
Trong trí nhớ của cô, khi cô bảy tuổi, cô ngồi ở chỗ này được vợ trước của Lam Phong đón đi.
Nháy mắt đã qua chín năm, không ngờ trong cuộc đời cô lại được lựa chọn một lần nữa.
Cô nhắm mắt lại, lẩm nhẩm nói nguyện vọng muốn được tiếp tục đến trường của mình, quyết định đập nồi dìm thuyền, chỉ cần người đến nhận nuôi cô đồng ý cung cấp tiền cho cô đến trường, thì cho dù gian khổ hơn cuộc sống ở trong nhà Lam Phong, cô cũng nguyện ý.
Viện trưởng nói muốn dẫn Kiều Âu đến giáo đường gặp Lam Thiên Tình nhưng lại bị Kiều Âu từ chối.
Anh để cho cấp dưới đứng ở cửa giáo đường nhỏ, sau đó một mình bước tới gần Lam Thiên Tình.
Xa xa anh thấy bộ dạng cô bé đang đọc thánh kinh, mái tóc buộc đuôi ngựa, bộ quần áo trắng hơi cũ. Ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu lên người cô, chiết xạ bộ quần áo của cô thành màu trắng ngà, ít đi một phần thanh cao của hoa sen, nhiều thêm một phần ấm áp yên tĩnh thân thiết.
Cô dường như ước nguyện rất tập trung, đến khi Kiều Âu đứng bên cạnh cô mà cô cũng không phát hiện ra.
Đôi mi dày, cho dù có nếp gấp thì nhìn vẫn đẹp như vậy, phối hợp với vẻ mặt và động tác lúc này của cô, nhìn cô có chút vô tội mà đáng yêu.
Kiều Âu bỗng nhiên nở nụ cười.
Anh yên tĩnh đứng ở cạnh cô, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống bên phải cô, nhìn cô không nói gì, dường như không đành lòng quấy rầy cô.
Anh nhìn hàng mi thon dài, cánh mũi xinh đẹp, và cả đôi môi đỏ mọng lúc đóng lúc mở cầu nguyện không tiếng động. Anh biết chỉ như vậy thôi nhưng trong đầu anh đã mô tả lặp đi lặp lại vô số thứ.
Mỗi khi nhớ tới buổi chiều và ban đêm hôm đó, cô mang đến cho anh sự ấm áp, Kiều Âu sẽ không nhịn được suy nghĩ, anh là người đàn ông đầu tiên của cô.
Suy nghĩ này không liên quan đến thói hư tật xấu của đàn ông, mà do trong lòng anh cảm thấy vui sướиɠ, bởi vì cô cũng là người phụ nữ duy nhất của anh.
Không thể phủ nhận, nhìn cô tốt hơn so với nhìn ảnh rất nhiều.
Khi Lam Thiên Tình khó hiểu khi mãi không thấy người nhận nuôi xuất hiện, cô mở mắt ra.
“Em ước nguyện cái gì vậy?”.
Bên phải cô đột nhiên vang lên một giọng nói đàn ông, giống như một trận gió xuân, nhẹ nhàng ấm áp.
Lam Thiên Tình không ngờ có người ngồi bên cạnh, cô sợ hãi vội vàng quay đầu lại nhìn, đón cô là ánh mắt nhìn rất đẹp, nhìn cô cười nhẹ nhàng.
Cô đã nghĩ tốt rồi, chỉ cần có người đến nhận nuôi mình, cô sẽ rất nhu thuận, nghe lời. Là nam thì cô gọi ba, là nữ thì cô gọi mẹ.
Nhưng người đàn ông trẻ tuổi trước mắt, là người sẽ nhận nuôi cô sao?
Nhìn ánh mắt nghi hoặc và đề phòng của Lam Thiên Tình, trong lòng Kiều Âu than nhẹ một tiếng, trên mặt vẫn mỉm cười như trước:
“Gọi anh là anh trai. Về sau, anh nuôi em, được không?”.
Lam Thiên Tình há hốc mồm, bỗng nhiên không nói thành lời.
Cái này khác xa so với những gì cô tưởng tưởng nhiều lắm, cô sững sờ nhìn Kiều Âu, nhìn tuổi của anh, dường như cũng chỉ có thể làm anh trai của cô.
“Vừa rồi em ước cái gì vậy?”.
Cô nghe vậy, không đáp.
Kiều Âu nở nụ cười, em đừng lo lắng, anh nhận nuôi em hoàn toàn là do tình thương. Em xem, đây là chứng nhận sĩ quan, anh là sĩ quan quân đội, sẽ không phải là người xấu. Anh có thể làm anh trai em, giúp em học bài, chú ý đến sinh hoạt của em, giúp em đến trường, học phí từ bây giờ đến khi em tốt nghiệp đại học, anh đều có thể bỏ ra”.
Kiều Âu đưa giấy chứng nhận sĩ quan đến trước mặt cô, ôn nhu nói nhỏ thêm một câu.
“Có lẽ hồi nhỏ thầy giáo đã dạy em, chú cảnh sát sẽ không gạt người đúng không, bây giờ em cũng có thể tin là anh sĩ quan quân đội cũng sẽ không gạt em!”.
Lam Thiên Tình nhìn giấy chứng nhận anh đưa nhìn trong trong ngoài ngoài tỉ mỉ. Trước đó cô luôn tự nói với mình, chỉ cần đối phương bỏ tiền cho cô đến trường thì dù gian nan thế nào cô cũng nhịn được, nhưng hôm nay có người nguyện ý giúp đỡ cô đi học thì cô lại bắt đầu do dự.
“Anh vì sao muốn nhận nuôi em?”.
Cô cau mày, trả giấy chứng nhận lại cho Kiều Âu, đề phòng quan trọng hơn tiền rồi.
Kiều Âu mơ hồ cảm thấy bị thương, nhưng cũng đồng thời mừng thầm, cô bé không phải là một cô gái tùy tiện, cô rất thông minh, có chủ kiến, hơn nữa cũng rất độc lập.
“Bởi vì anh có một cô em gái, lớn gần bằng em, khi em ấy học tiểu học, thành tích cũng rất tốt, nhưng có lần anh ham chơi, không kịp đến đón em ấy tan học, kết quả là qua nhiều năm như vậy, anh vẫn chưa tìm được em ấy. Anh vẫn luôn thương tâm, luôn cảm thấy áy náy, không biết em ấy sống thế nào. Anh nghĩ là co lẽ em ấy cũng giống như em, gặp được một người tốt bụng như anh, đưa em ấy về nhà, cho em ấy một cuộc sống hạnh phúc”.
Lam Thiên Tình nhìn đôi mắt khẩn thiết thâm tình của Kiều Âu, nghe lý do khổ sở động lòng người của anh, dường như đã tin một chút.
Bỗng nhiên, trong mắt Kiều Âu toát ra sương mù, nháy mắt mấy cái, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.
Lam Thiên Tình phát hoảng lấy khăn tay của mình lau nước mắt cho anh, khẩn trương nói:
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Em không nên hỏi, gợi lên tâm sự đau thương của anh rồi. Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Anh đừng khóc!”.
Kiều Âu không hình tượng khịt khịt mũi, sau đó khụ một tiếng, run run hỏi một câu:
“Em còn nghi ngờ mục đích của anh sao? Em, có đồng ý về nhà cùng anh không?”.
Rất nhiều năm về sau, mỗi khi Lam Thiên Tình nhớ lại lúc này, cô đều nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với anh, nói rằng lúc trước tại sao cô lại ngốc như vậy, lại cố tình tin vào một con sói?
Kiều Âu để Lam Thiên Tình ngồi trong xe chờ anh, còn anh thì đến phòng viện trưởng tiến hành làm thủ tục nhận nuôi.
Từ giờ khắc đó, anh trở thành người giám hộ của cô bé rồi.
Lúc anh rồi vào trong xe, nhìn Lam Thiên Tình nhu thuận mỹ lệ, anh không nhịn được, kéo một bàn tay của cô nắm trong lòng bàn tay mình, cười ôn nhu:
“Tình Tình đói bụng không, muốn ăn cái gì? Anh đưa em đi ăn”.
Lái xe ngồi phía trước nhìn tròng mắt muốn rớt ra, anh ta phục vụ Kiều thiếu đã bảy tám năm nay, đây là lần đầu tiên thấy cậu ấy cười, đừng nói đến việc nói chuyện dịu dàng như vậy với người khác!
“Không ăn, hai giờ chiều em còn phải đến lớp, bây giờ đã là một giờ rưỡi rồi!”.
“Như vậy làm sao được, để cho Tình Tình đói bụng, anh sẽ đau lòng. Hay là, mua bánh ngọt và sữa cho Tình Tình ăn bữa trưa được không?”.
“Cũng được”.
“Tình Tình, ngoan, đến, gọi anh trai!”.
“Anh!”.
“Ngoan, buổi tối anh sẽ đón em tan học, chúng ta cùng nhau về nhà!”.