Quyển 1 - Chương 1: Nụ hôn đầu của anh
Anh muốn em biết, trên đời này luôn có một người chờ em, cho dù là ở nơi nào, tóm lại chỉ cần em biết, có một người như vậy.
—Trương Ái Linh—
“Chỉ ba ly rượu mà thôi, nếu như mày không uống thì ngày mai đừng mong sẽ được tiếp tục đi học!”.
Thế giới này là thế giới ỷ mạnh hϊếp yếu, năng lực của Lam Thiên Tình quá nhỏ bé, nghe theo là đường ra duy nhất của cô lúc này. Đương nhiên, kết quả của việc nghe theo đó là, ba ly rượu đi vào dạ dày, cô lập tức ngã xuống bàn cơm, bất tỉnh nhân sự.
“Anh Quyền, anh nhìn xem, Tình Tình đã ngất rồi, cái đó, tiền đánh bạc em nợ anh, có phải có thể xóa hay không?”.
Lam Phong vừa gật đầu vừa cúi người, chân chó nói với người đàn ông mặt béo trước mặt.
Người đàn ông mập liếc mắt nhìn vẻ mặt đỏ ửng đẹp kinh người của Lam Thiên Tình, vừa lòng nhếch môi:
“Ông cứ yên tâm, chỉ cần người lão đại nhà chúng ta muốn nịnh bợ vừa lòng với con gái ông thì nợ nần gì cũng dễ giải quyết!”.
Người đàn ông mập này tên là Tô Quyền, là một người sản xuất nhỏ trong vùng. Ông ta cũng chỉ làm theo mệnh lệnh của đại ca, tìm phụ nữ đến cho cậu cả nhà họ Kiều. Đại ca nói, khẩu vị của cậu cả nhà họ Kiều rất đặc biệt, mọi loại mặt hàng đều không lọt vào mắt xanh của anh ta, Tô Quyền vắt hết óc suy nghĩ mới nghĩ ra trong nhà Lam Phong có cô con gái chưa thành niên lại xinh đẹp giống như búp bê sữa.
Ông ta đứng dậy, đi vào trong xe, từ trên ghế sau có hai mỹ nữ thành thục diêm dúa lòe loẹt bước từ trên xe xuống, mỗi người giữ chặt một bên cơ thể mềm nhũn của Lam Thiên Tình, đưa lên xe.
Chiếc xe hơi lăn bánh, Lam Phong yên lặng nhìn theo, từ đầu đến cuối không hỏi một câu xem con gái bị đưa đi đâu hoặc khi nào thì có thể trở về.
Bích Hải Hoàng Đình, câu lạc bộ giải trí xa hoa nhất thành phố T.
Tay trái Kiều Âu cầm một điếu thuốc, thân mình cao to dựa vào tường, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn vào quả bi cái trên tay Chu Tuấn và những viên bi đang ở các hướng trên mặt bàn bi – a
Dường như Chu Tuấn muốn đánh một bi, nhưng bên ngoài ghế lô bỗng có một mỹ nữ nhìn rất diêm dúa lòe loẹt, ăn mặc thiếu vải, mái tóc dài rối tung, quanh thân mùi nước hoa nồng nặc, lúc đi qua Chu Tuấn, chần chừ đưa mắt nhìn ông ta.
Đánh bi không thành công, viên bi tròn ve chạy rất nhanh, nhưng đến cái lỗ cạnh bàn thì bồi hồi một lúc, cuối cùng vòng qua cái lỗ, đυ.ng vào cạnh bàn, dừng lại.
Chu Tuấn bất đắc dĩ thở dài, gương mắt nhìn mỹ nữ.
Mỹ nữ cũng không nhìn Chu Tuấn nữa mà đi về phía Kiều Âu.
Mùi nước hoa nồng nặc khiến Kiều Âu nhíu mày thật chặt, anh nhanh chóng dụi tắt điếu thuốc, ánh mắt chỉ nhìn vào những viên bi trên mặt bàn. Lúc cô gái đó sắp dựa vào người anh, anh hơi nghiêng người, né tránh sự đυ.ng chạm của cô ta.
“Cút đi!”.
Kiều Ân tức giận, anh cầm viên bi cái của mình, vừa nhìn cô gái trang điểm khéo léo, vừa không vui trừng mắt nhìn Chu Tuấn.
“Sao, phòng VIP mà tổng giám đốc Chu thuê cũng cho phép loại hạ lưu bại hoại này đi vào tùy tiện thế sao?”.
Lời này vừa nói ra, mặt Chu Tuấn và cô gái kia đều biến sắc. Chu Tuấn liếc mắt ra hiệu với cô gái, cô ta chật vật đi ra ngoài.
Sau đó cho dù Kiều Âu thắng được bàn bi – a nhưng luôn cảm thấy trên người có mùi nước hoa gay mũi, khiến anh cảm thấy cực kỳ khó chịu.
“Tìm cho tôi một căn phòng sạch sẽ! Tôi muốn tắm rửa!”.
Chu Tuấn vừa nghe được lời này của Kiều Âu, mặt mày hớn hở đứng lên. Trong lòng đang tính toán đủ loại lý do kỳ quái để lừa cậu ta đi vào phòng, cuối cùng chính cậu ta lại tự đề xuất, tiết kiệm được nhiều tâm tư của ông ta.
Số phòng, 58 phòng lớn, Chu Tuấn tự mình đưa Kiều Âu đến cửa, hai tay dâng lên chìa khóa phòng.
Kiều Âu vào phòng, cởϊ qυầи áo ném lên giường, đi thẳng vào phòng tắm. Đến khi cả người anh tỏa khi lớp khí nóng, bên hông quấn một cái khăn tắm sạch sẽ, thì phát hiện ra không biết từ bao giờtrên giường có thêm một người.
Anh phát hoảng, nheo mắt lại muốn phát hỏa, lại phát hiện người kia không hề động đậy.
Mà quần áo của anh đều bị người kia đè lên rồi!
Kiều Âu nén giận, anh định xoay người rời khỏi đó, mua một bộ quần áo mới, sau đó gọi cho cái người tên Chu Tuấn đến, đạp chết ông ta! Nhưng mà khi anh liếc mắt nhìn mình trong gương, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Anh định cầm điện thoại gọi điện cho cấp dưới của mình mua bộ quần áo mới lại đây cho anh, lại phát hiện di động của mình để trong túi quần, cũng đang bị người kia đè nặng lên.
Kiều Âu phiền chán vò vò mái tóc, cho dù trên thân người kia có một lớp ga giường trắng muốt nhưng anh biết đó là phụ nữ, còn là một người phụ nữ bị lột hết quần áo.
Anh đi qua phía đó, bàn tay anh cách lớp ga giường cầm lấy một bàn tay của cô gái, định lật cô qua chỗ khác, nhưng khi vừa dùng sức thì miệng cô gái lại phun ra những lời nói không rõ ràng:
“Ba ba, con đã uống rượu rồi, con không muốn không được đến trường, con sẽ nghe lời, con sẽ thi xếp thứ nhất, ba ba, con muốn đi học!”.
Lực trên cổ tay của Kiều Âu mềm xuống.
Giọng của cô bé này, nghe được chính là còn chưa thành niên!
Miệng cô đầy mùi rượu, nhưng từ trong miệng cô nói ra, giọng nói mềm mại, thậm chí còn mang theo một chút trong veo.
Kiều Âu nhìn chằm chằm cô một lúc, cô nằm sấp, mái tóc mềm mượt dài như thác nước, che khuất khuôn mặt của cô. Đột nhiên anh cảm thấy tò mò, giọng nói hay như vậy, con người sẽ như thế nào?
Kiều Âu không phải là kẻ ngốc, anh khẳng định cô bé này bị bắt buộc. Nếu không thì sau khi bị người ta rót rượu vào, mất ý thức và bị đưa đến đây.
Đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng xoa lên gò má cô, cảm xúc mềm mại này giống như xoa lên lụa tơ tằm, khiến tim anh đập nhanh một chút.
Anh chậm rãi gạt những sợi tóc trên mặt cô ra, lộ ra một nữa gương mặt cô, Kiều Âu nuốt một ngụm nước bọt.
Quả nhiên là tuyệt sắc!
Chẳng qua, loại chuyện bất lương như vậy mà Chu Tuấn cũng làm ra được? Chỉ là một cô bé vị thành niên trẻ con như vậy?
Bỗng nhiên Kiều Âu tức giận, anh thử vỗ nhẹ vào vai cô bé, nhẹ giọng hỏi:
“Này, nhà em ở đâu? Tôi đưa em về nhà được không?”.
Cô bé chu chu đôi môi hồng mê người, khuôn mặt đau khổ, không nói gì.
Kiều Âu hì hì cười một tiếng, nhìnbộ dạng cô nhiêng mặt nằm trên giường, xoay hai vòng, giống như một con mèo nhỏ lười biếng.
Hàng mi dài của cô khẽ đóng lại, giống như ánh mắt của em gái anh hồi nhỏ, nhìn rõ ràng như lại hơi vểnh lên. Khuôn mặt hồng hào nhỏ nhắn, có lẽ là do say rượu cho nên đỏ hồng một mảnh, lộ ra vẻ kiều mị say lòng người. Cái miệng nho nhỏ của cô như muốn nói điều gì, hơi hơi vểnh lên, lộ ra chút khe hở, nhẹ nhàng thở ra hơi thở thơm mát.
Kiều Âu không phản cảm với cô bé này, thậm chí còn có chút đồng tình.
Anh đứng ở bên giường, hai tay đặt trên khăn tắm quấn quanh eo, lẳng lặng nhìn cô bé này một lúc, nhớ lại những gì cô bé vừa nói. Cô nói cô muốn đến trường, cô muốn đạt được vị trí thứ nhất. Khóe miệng Kiều Âu không tự chủ giương lên.
Một cô bé xinh đẹp như vậy, còn luôn muốn đi học, đúng là rất hiếm thấy.
Ngay cả bản thân Kiều Âu cũng không phát hiện, trong ánh mắt anh nhìn cô bé, dần dần có một chút tán thưởng.
Cha của Kiều Âu là một người có chức vị lớn trong quân đội, mẹ lại là thị trưởng. Mặc dù gia đình giàu có nhưng từ nhỏ anh đã được nhận sự giáo dục tốt, từ trước đến nay đều giữ mình trong sạch, không quan hệ nam nữ bừa bãi.
Anh là một người thông minh, từ nhỏ đã có suy nghĩ của riêng mình, sẽ không vì một vài người bạn xấu kích động mà đi làm những việc dơ bẩn.
Giống như việc tìm phụ nữ, theo anh thấy thì tình một đêm và soi gương tự thủ da^ʍ chả có gì khác nhau, cả hai lại đều khiến anh cảm thấy buồn nôn!
Nhưng mà, cô bé trước mặt này lại khiến anh không kìm lòng được, muốn nhìn thêm nhiều lần.
Cô bé bỗng nhiên giật người, bàn tay trắng nõn vươn ra từ trong ga giường, xoa xoa huyệt thái dương của bản thân, miệng nhỏ bất mãn xụ xuống, rốt cuộc cũng nói mấy chữ:
“Hu hu ~ đau đầu quá!”.
Kiều Âu nhíu mày, nhìn bộ dạng đáng thương tội nghiệp của cô, nghĩ tới hai chữ:
Phiền toái!
Anh thở dài, khom người định kéo cánh tay cô, nâng cô qua một bên, trước tiên phải cầm lại được điện thoại di động rồi nói. Nhưng khi anh dùng sức kéo cô dậy, thì cô bé này lại thuận đà, nghiêng người ngồi dậy, không ngờ hai cái đầu lại đυ.ng vào nhau.
Cánh môi mềm mại của cô khẽ lướt qua môi anh.
Cảm xúc này, giống như lông chim không xương nhẹ nhàng quét qua cánh môi anh, khiến trái tim anh đập nhanh hơn một chút.
Kiều Ân nhất thời sửng sốt, buông tay ra, người cô lại mềm nhũn nằm về giường.
Kiều Ân nhíu mày, chết tiệt, đó là nụ hôn đầu của anh!
Cơ thể mềm mại của cô bé lại lăn trên giường 2 lần, ga giường đắp nửa người trên gần như bị rơi xuống, da thịt trẻ con hoàn mỹ không tỳ vết được tôn lên bởi ga trải giường trắng như tết, cô bé tuổi cũng còn nhỏ khiến Kiều Âu cảm thấy cô như một thiên sứ thánh khiết.
Hơn nữa rõ ràng trong lúc đó không làm gì, trong lòng anh có cảm giác tội ác.
Anh thở dài, hai tay duỗi ra, nhặt ga giường phủ lên người cho cô, sau đó dè dặt cẩn thận vươn một bàn tay ra sau lưng cô, bế cô lên, tay kia thì nhanh chóng mò lấy quần áo của anh đang bị cô đè lên.
Đặc biệt là anh muốn tìm lại di động của mình.
Nhưng dường như ông trời cố tình muốn đối nghịch với anh, di động đặt trong túi quần, ở ngay vị trí mông cô đang đè lên.
Kiều Ân hít sâu một hơi, miệng khô lưỡi hanh.
Anh lắc lắc đầu, muốn tránh sự quấy nhiễu của cô bé này đối với bản thân, nhưng bất đắc dĩ, phiến lưng trắng nõn trơn bóng sau lưng cô như ẩn như hiện dưới mái tóc dài, đường cong tuyệt đẹp phần lưng, phần dưới khe đùi, tất cả đều ánh vào mắt anh.
Kiều Âu trừng mắt nhìn, muốn dời tầm mắt đi nhưng lại phát hiện, nơi đó giống như một cái lốc xoáy hấp dẫn ánh mắt anh.
Có một lúc, anh cảm thấy mình rất biếи ŧɦái.
Vì sao lại nhìn chằm chằm vào nơi đó của cô bé?
Lý trí bắt buộc bản thân phải chuyển ánh mắt đi nhưng anh đã thử vài lần, đều không được. Cuối cùng, anh đành buồn bực nhắm hai mắt lại.
Cô bé bỗng nhiên di chuyển, dường như tìm được nguồn ấm áp, càng bám chặt vào trong lòng anh, cả người cọ cọ vài cái như làm nũng, gần sát thêm vài phần vào lòng anh.
Kiều Âu động cũng không dám động.
Lúc cô vặn vẹo người, da thịt như sợi tơ cọ vào bàn tay anh, hơi thở ấm áp của cô thở vào cổ anh.
Bỗng nhiên anh nghĩ, hôn cô một cái, chắc là không có gì chứ?