Hắn giơ tay trái lên, trên đó có một chiếc nhẫn kim cương ở ngón áp út.
Đoạn Tu Trạch có chút kinh ngạc nói: “Mẹ kiếp, cậu kết hôn khi nào? Chúc mừng nhé!”
Giang Vọng Thư nói: “Nhìn tay trái của cậu đi.”
Đoạn Tu Trạch nhìn xuống, thấy trên tay trái không có thứ gì, còn có một vòng màu trắng dấu vết rất rõ, nhưng vẫn là không hiểu hỏi: “… Cậu muốn cho tôi nhìn cái gì?”
Giang Vọng Thư nói: “Tôi đã cất chiếc nhẫn của cậu đi rồi”.
Dứt lời, hắn lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn, nắm lấy tay Đoạn Tu Trạch, đeo chiếc nhẫn vào, nó vừa vặn hoàn hảo, nhìn kiểu dáng, nó giống hệt như của Giang Vọng Thư.
Đoạn Tu Trạch suy tư một chút nói: “Cậu sẽ không muốn nói, người kết hôn với cậu là tôi, đúng không?”
Giang Vọng Thư nói: “Ừm.”
Đoạn Tu Trạch: “…”
Giang Vọng Thư rút chiếc nhẫn ra, hỏi: “Bây giờ cậu bao nhiêu tuổi?”
Đoạn Tu Trạch nói: “… Mười bảy tuổi.”
Giang Vọng Thư nhớ lại một chút rồi nói, “Mèo ghét chó cũng không ngại tuổi tác.”
Đoạn Tu Trạch không so đo mấy lời này của hắn, vẫn là không thể tin tưởng: “Chúng ta thật sự kết hôn?”
Giang Vọng Thư nói: “Thật sự kết hôn rồi. Nếu cậu không tin, buổi tối tôi mang giấy đăng ký kết hôn đến đây”.
Đoạn Tu Trạch cứng họng: “Tôi và cậu? Tình huống như thế nào? Cái loại mắt cá chết* như cậu, tôi lại có một chân với loại mắt cá chết này sao?”
(*Mắt cá chết: Nghĩa là đôi mắt lờ đờ, hoàn toàn không tỉnh táo, mắt mờ, lời nói này có ý nghĩa xúc phạm người khác hay chế giễu.)
Giang Vọng Thư thở dài nói: “Thực xin lỗi, cậu không chỉ kết hôn với tôi mà còn bỏ trốn cùng tôi rồi làm đám cưới, thậm chí còn xúi giục tôi trộm sổ hộ khẩu để có thể lấy được giấy đăng ký kết hôn”.
Hắn không biết nghĩ tới cái gì, khóe môi khẽ câu lên, lộ ra một nụ cười nhạt.
Đoạn Tu Trạch sững sờ: “Làm sao có khả năng !!!”
Giang Vọng Thư ánh mắt rơi trên người y, vẻ mặt không có biểu tình gì, nói: “Tại sao không thể, cái gì đều có thể, được rồi, trở lại giường bệnh nằm đi”.
Hắn không quay đầu lại đi vào phòng của Đoạn Tu Trạch, đặt bình giữ nhiệt lên bàn, nói với Đoạn Tu Trạch đang đi theo phía sau: “Tôi nấu cháo hải sâm cho cậu để bổ khí huyết, rất tốt cho việc phục hồi vết thương. Ăn được bao nhiêu thì ăn, không ăn cũng đừng vứt đi, tôi sẽ quay lại lấy”
Dứt lời, Đoạn Tu Trạch liền mở miệng: “Tôi không ăn, cậu cầm về đi”.
Đoạn Tu Trạch nghĩ đến người trước mặt kết hôn với y, chỉ là cảm thấy thật khác thường, phải biết người này trước kia cùng hắn khắp nơi có quan hệ, có thể gọi là kẻ thù không đội trời chung, lúc này lại nói rằng họ đã kết hôn, nghĩ thế nào cũng thấy kì quái.
Giang Vọng Thư nghe xong, thật sự cầm bình giữ nhiệt lên, nói: “Quên đi, tôi tự mình ăn.”
Nói xong, muốn nhấc chân rời đi.
Đoạn Tu Trạch: “Chờ một chút!”
Giang Vọng Thư dừng lại, nhìn y: “Làm sao?”
Đoạn Tu Trạch nghi ngờ nói: “Cậu không thèm khuyên nhủ tôi? Liền cầm đi luôn? Cậu sẽ không nói dối tôi chứ? Kỳ thật chúng ta căn bản chưa từng kết hôn?”
Giang Vọng Thư nói: “Tôi nói dối cậu? Hải sâm rất đắt. Nấu một bình này hết 259 đấy. Không kết hôn, tôi nấu cho cậu ăn? Nằm mơ đi.”
Nói xong, hắn bỏ đi không thèm ngoảnh lại.
Đoạn Tu Trạch: “…”
Y có máu M* mới muốn kết hôn với người này. Đây là cái kiểu gì?
(*Người có khuynh hướng thích bị ngược đãi, hành hạ.)
Đoạn Tu Trạch cầm điện thoại lên muốn gọi cho mẹ, nhưng nghĩ đến những gì Giang Vọng Thư nói, lại không muốn nhúc nhích.
Nếu đúng như những gì Giang Vọng Thư đã nói, y bỏ nhà ra đi và kết hôn với hắn, thì cuộc điện thoại này sẽ chọc vào tổ ong vò vẽ.
Đoạn Tu Trạch mười bảy tuổi không thân thiết với mẹ và là một thiếu niên nổi loạn, vì vậy y tạm thời dập tắt ý định gọi điện cho mẹ, thay vào đó là liên lạc với bạn thân của mình.
Cuộc điện thoại này hoàn toàn làm cho Đoạn Tu Trạch hiểu được tình hình hiện tại ————
Những gì Giang Vọng Thư nói là sự thật, y không chỉ xúi giục Giang Vọng Thu trộm sổ hộ khẩu, thậm chí y còn đào sổ hộ khẩu từ két sắt của mẹ y, rạng sáng 4-5 giờ liền đi Cục Dân Chính xếp hàng, trở thành cặp đôi chồng-chồng đầu tiên lãnh giấy kết hôn vào thứ hai đầu tuần!.
Không những thế, y còn lén lút chuyển hết tài sản, khiến mẹ y đóng băng toàn bộ thẻ ngân hàng của y.