Chương 4

Đoạn Tu Trạch: “…”

Đoạn Tu Trạch buột miệng: “Cậu ta sẽ không hạ cổ với tôi chứ?”

Người bạn thân kỳ quái nói: “Không phải sao? Cậu trốn khỏi nhà hai năm, cắt liên lạc với bọn tôi. Sao? Giải cổ? Giờ lại muốn về nhà?”

Đoạn Tu Trạch nghe người bạn thân này âm dương quái khí liền cảm thấy không vui, bướng bỉnh nói: “Làm sao có khả năng, tôi rất yêu cậu ấy, hôm nay cậu ấy còn nấu cháo hải sâm cho tôi, cậu đã từng ăn cháo hải sâm chưa? “

Bạn thân: “?”

Bạn thân nói: “Vậy cậu lôi tôi khỏi danh sách đen hỏi nhiều như vậy, chỉ là muốn khoe?”

Đoạn Tu Trạch nói: “Ừ.”

Bạn thân nói: “Tôi có thể nói cho cậu biết, mẹ cậu đang huấn luyện Tiểu Hào, nếu cậu không về Đoạn gia cậu sẽ không có phần.”

Đoạn Tu Trạch trầm giọng nói: “Ai thèm, tiền tài đáng quý đấy, nhưng tình càng đáng giá hơn.”

Bạn thân cúp máy.

Đoạn Tu Trạch hừ lạnh một tiếng, đắc ý nói: “Muốn chê cười tôi, không có cửa đâu.”

Giang Vọng Thư cầm bình giữ nhiệt trở về nhà, ngồi trên sô pha một lúc, sau đó mở bình giữ nhiệt, đổ cháo hải sâm bên trong vào bát.

Bình giữ nhiệt cũng dùng mấy năm rồi, hiệu quả giữ nhiệt cũng không tốt, nếu để lâu sẽ không còn nóng, nhưng mùa hè cũng không cần uống cháo quá nóng.

Giang Vọng Thư uống xong cháo hải sâm, xắn tay áo, rửa sạch bát và bình giữ nhiệt, cẩn thận cất vào tủ.

Đây là một căn hộ ba phòng ngủ, rất rộng rãi, bởi vậy nên còn nuôi một con mèo rất đẹp. Con mèo này do Đoạn Tu Trạch mua. Giang Vọng Thư vốn không thích mèo. Đoạn Tu Trạch năn nỉ thời gian rất lâu Giang Vọng Thư mới gật đầu đồng ý, nhưng Đoạn Tu Trạch phải chịu trách nhiệm về việc ăn uống, tiểu tiện của con mèo, còn Giang Vọng Thư chưa bao giờ động tay vào- ——Nhưng ngay cả như vậy, con mèo này vẫn rất thân thiết với Giang Vọng Thư, còn đối với Đoạn Tu Trạch người luôn cho nó ăn thì vẻ mặt luôn cao quý lạnh lùng.

Mấy ngày nay, Đoạn Tu Trạch nằm viện, Giang Vọng Thư tiếp nhận công việc cho mèo ăn, xúc phân.

Hiện tại Đoạn Tu Trạch đã mất trí nhớ, e rằng còn không nhớ ra con mèo này.

Đang suy nghĩ miên man thì điện thoại di động của Giang Vọng Thư đổ chuông, hắn mở ra xem là tin nhắn Wechat của Đoạn Tu Trạch, y gửi một vài bức ảnh về con mèo và hỏi: “Con mèo này là của tôi sao?”

Giang Vọng Thư dừng một chút, trả lời: “Ừm.”

Đoạn Tu Trạch nói: “Oa, tôi rất thích mèo! Tên nó là gì?”

Giang Vọng Thư nói: “Đại vương bát.”

Đoạn Tu Trạch: “?”

Giang Vọng Thư: “Là cậu đặt.”

Đoạn Tu Trạch nói: “… Có vẻ giống tên tôi sẽ đặt.”

Giang Vọng Thư không trả lời.

Đoạn Tu Trạch nói: “Không phải, nhưng tôi cảm thấy rất kỳ quái, hai chúng ta làm sao có thể kết hôn?”

Giang Vọng Thư lấy tờ giấy đăng ký kết hôn rồi chụp ảnh cho Đoạn Tu Trạch xem: “Kết hôn thì kết hôn, nào có vì cái gì.”

Đoạn Tu Trạch nhìn bức ảnh, hóa ra là giấy đăng ký kết hôn của hai người, trong bức ảnh y cười như một tên ngốc, còn Giang Vọng Thư mặt vẫn không chút cảm xúc.

Chết tiệt, Đoạn Tu Trạch thầm nghĩ, nhìn tờ giấy kết hôn này xem ra hắn bị nóng đầu rồi.

Giang Vọng Thư nói: “Còn có chuyện gì không?”

Đoạn Tu Trạch cảm thấy rất khó chịu, đây là giọng điệu hắn nói với bạn đời của mình sao? Hơn nữa hiện tại y vẫn đang nằm trong bệnh viện, y gõ chữ hỏi: “Mấy năm nay xảy ra chuyện gì? Không phải thời gian trước chúng ta còn đánh nhau một trận sao?”

Giang Vọng Thư hỏi: “Đánh nhau?”

Đoạn Tu Trạch nói: “Cậu quên? Tôi bị cậu đánh đến mức phải nhập viện.”

Giang Vọng Thư nhớ ra, nói là đánh nhau cũng không chính xác, hai người xảy ra xích mích chỉ vì một số chuyện rất vụn vặt, Đoạn Tu Trạch biết bản thân hắn có thói quen sạch sẽ nên cố ý đổ một ly nước trái cây lên người hắn, hắn tức giận đấm Đoạn Tu Trạch một đấm, đương nhiên sức lực không nhiều, Đoạn Tu Trạch nắm lấy hai tay hắn, ngăn cản không cho hắn đánh, hai người giằng co liền ngã xuống đất, kết quả cọ xát một hồi Đoạn Tu Trạch liền phản ứng đối với hắn. Lúc ấy hắn giật mình, nâng đầu gối lên một chút, cho y vào viện luôn, may mắn là không có vấn đề gì.