Chương 8

27.

"Chờ một chút." Cánh cửa bị đẩy ra, ánh nhìn của mọi người đều bị thu hút lại, đúng vậy, còn có ánh nhìn của một bóng ma.

Người bước vào là Hạ Thiên, đáng tiếc cô bé không mặc bộ váy đẹp đó, mà là quần jeans đen và áo khoác da, tóc đuôi ngựa buộc cao trên đỉnh đầu, khuôn mặt sạch sẽ, trên người không có thêm bất kỳ trang sức nào khác, đôi giày Dr. Martens trên chân phát ra tiếng kêu khi đi trên sàn nhà.

Đẹp trai đến độ chân tôi mềm nhũn.

Cô ấy đi đến trước mặt Vương Ngọc Ngọc, một cách lịch sự đưa ra lời mời, "Ngọc Ngọc, cậu có muốn cùng tôi nhảy một điệu không?"

Tạ Khải bị bỏ rơi một bên, sắc mặt càng thêm u ám, ngón tay không ngừng siết chặt, cuối cùng không kìm nén nổi cơn giận, cậu ta quay người rời đi, mọi người khác không biết phải làm sao.

Cuối cùng vẫn là cậu bé họ Lưu mở miệng hòa giải, "Chúc mừng tuổi mới nên thiếu gia của chúng ta đang nóng lòng chuyển cảnh đây mà, chúng ta cũng đi theo thôi."

Cậu ta vung tay lên, và những người ở phía sau lần lượt đi ra, Vương Ngọc Ngọc mắt đỏ hoe cắn chặt môi, son môi bên trong hơi lem.

Hạ Thiên vẫn giữ nguyên tư thế đó. Nhìn cô ấy, tôi cảm thấy tim mình xao động.

Theo như tình tiết trong tiểu thuyết, Vương Ngọc Ngọc phải tát Hạ Thiên một cái thật mạnh rồi đuổi theo đó, sau đó cho Tạ Khải uống thuốc, tận dụng lúc cậu ta tuyệt vọng để chiếm đoạt.

Tôi nghĩ ngợi một chút, mặc dù kí©h thí©ɧ nhưng không thể đi theo cách đó, làm sao có chuyện nữ chính mời nữ phụ nhảy điệu nhảy chứ!

28.

Vương Ngọc Ngọc hít sâu hai hơi, nghe có vẻ như sắp sửa khóc lóc. Con bé nỗ lực giữ cho nước mắt và nước mũi không cho chảy ra, sau đó đặt tay mình vào lòng bàn tay của Hạ Thiên.

Chỉ có hai người họ trong căn phòng, vào lúc hoàng hôn, ánh sáng cam vàng xuyên qua cửa sổ từ sàn tới trần rọi vào, phủ lên mặt hai cô gái một tầng lụa mềm mại.

Cánh cổng không đóng, Vương Ngọc Ngọc có vẻ hơi lạnh, tôi thổi một hơi, để cánh cửa tự nhiên đóng lại.

Hai người họ quay tròn, giống như bông hoa nở rộ trước mắt tôi, nếu có một họa sĩ ở đây chứng kiến cảnh này, giới nghệ thuật có lẽ sẽ xuất hiện thêm một kiệt tác truyền thế.

Cuối cùng tôi đã nghĩ rằng hôm nay có thể nhìn thấy phiên bản người thật của Sakura và Tomoyo, nhưng không ngờ chỉ có Tomoyo đóng vai Syaoran.

(Sakura, Tomoyo, Syaoran trong truyện Cardcaptor Sakura. Trong câu chuyện, Sakura là nhân vật chính có khả năng thu phục các lá bài ma thuật, Tomoyo là bạn thân của cô và thường xuyên tạo ra trang phục cho Sakura khi cô thực hiện nhiệm vụ, và Syaoran là một pháp sư trẻ đến từ Hồng Kông, ban đầu là đối thủ nhưng sau đó trở thành bạn đồng hành và người bạn đặc biệt của Sakura)

Tôi định ở lâu một chút để xem phần phát triển sau, nhưng có vẻ như việc đó đã xâm phạm đến sự riêng tư của họ.

Quan trọng hơn, đã đến giờ ăn, và Tạ Húc đang nấu cơm ở nhà.

29.

Tôi lững thững trở về nhà, dọc đường không ngừng suy nghĩ xem hôm nay Tạ Húc có làm món ngon gì không.

Khi thấy cửa sổ nhà mình tối om, trái tim tôi lạnh đi một nửa, bước vào nhà mới phát hiện anh ta thật sự không có ở nhà.

Ngọn lửa nhỏ trong mắt tôi cuối cùng cũng tắt hẳn.

Trên bàn có một mảnh giấy, chữ viết mạnh mẽ, là của Tạ Húc, anh ấy nói tối nay có việc, không trở về.

Nhìn mảnh giấy để lại, cảm xúc của cả một con ma mới thấy đỡ hơn một chút, đồng thời lại cảm thấy Tạ Húc thật là vô lý, người đã chết rồi, để lại mảnh giấy cho ai xem?

Sau khi tôi yên bình chìm vào giấc ngủ, chuyện của Tạ Khải và Vương Ngọc Ngọc bên kia lại thực sự rất náo nhiệt.

Tạ Khải cùng một nhóm bạn tới hộp đêm chơi, một vài đứa trẻ nhỏ thật sự cũng biết chơi.

Nhạc sôi động, bầu không khí náo nhiệt cùng ánh đèn chớp nhoáng đến chói mắt, tất cả mọi thứ đều khiến Tạ Khải cảm thấy khó chịu.

Cậu ta ngửa m đầu lại uống một cốc rượu, cổ họng cay xè, dạ dày không ngừng co thắt.

Điều này khiến cậu ta nhíu mày.

Người phụ nữ ngồi bên cạnh đã sớm để mắt tới cậu ta, con cá lớn này, và ngay khi có cơ hội liền lập tức bám vào.

Tạ Khải nhìn người phụ nữ với bộ trang phục hở hang và trong đầu lại nghĩ về cảnh Vương Ngọc Ngọc và Hạ Thiên buổi chiều.

Tại sao cô ấy không mặc chiếc váy đó?

Câu trả lời khá dễ đoán, nhưng bây giờ trong đầu cậu ta chỉ là một mớ hỗn độn, hoàn toàn không biết phải bắt đầu suy nghĩ từ đâu.

Cho đến khi tay người phụ nữ luồn vào áo của mình cậu ta mới bừng tỉnh, nhíu mày nói một tiếng "biến".

Ban đầu người phụ nữ còn tưởng Tạ Khải chỉ là ngượng ngùng, tiếp tục nói đùa, nhưng tiếng vỡ của ly rượu khiến cô ta nhận ra đây không phải là người để chơi đùa, vội vàng siết chặt quần áo và chạy đi mất.

Tay Tạ Khải chảy máu, cậu tháo cà vạt quấn quanh vết thương, không nói một lời nào liền rời đi bằng cửa sau.

Trong sàn nhảy, mọi người bận rộn với việc phát tiết hoocmon, không ai phát hiện ra có 1 người rời đi.