Chương 7

24.

Có vẻ như Tạ Húc đến nhà tôi ngày càng nhiều, trước đây tôi còn thức khuya không ngủ chỉ để thưởng thức vẻ đẹp của góc nghiêng của anh ấy, nhưng giờ tôi đã quen rồi.

Điều kỳ diệu hơn là anh ấy dường như đang dần dần chuyển đồ đạc của mình qua đây, tôi nhận ra điều này khi thấy anh mở cửa nhận két sắt từ trợ lý.

Chẳng lẽ anh ta muốn chiếm lấy nhà tôi theo cách này?

Tôi rất tò mò muốn biết bên trong tủ có gì, nhưng vì giáo dưỡng gia đình đã dạy và thêm cả thiết bị mà anh ta lắp đặt bên trong nên tôi không nhìn vào. Lý do đầu tiên là tôi không nên nhìn, cái sau là tôi không thể nhìn, rõ ràng lý do chính là cái sau.

Dường như anh ta gần đây khá bận, thường xuyên họp từ tối đến tận khuya, thường là những đoạn tiếng Anh dài, và chỉ một vài từ tiếng Trung.

Tôi không thể hiểu lắm, những điều này khi đi vào tai tôi trở thành… %¥%##……%……¥&&%¥#@¥#*(&……*% bác sĩ %%……¥%¥……&…… quay về nước ¥#¥%#¥%……%……&*()#.

Nghe một đêm chỉ hiểu được một thông tin, có một bác sĩ cực kỳ giỏi đã phát triển một công nghệ cực kỳ tốt, bây giờ ông ta sẽ trở về nước, mục đích chính là vì Tạ Húc.

Phải chăng Tạ Húc mắc một căn bệnh nan y?

"Tai họa lưu truyền ngàn năm", chắc là không đến nỗi như vậy đâu.

Ngoại trừ cái két sắt có mật khẩu, có vẻ như trong nhà không có gì liên quan đến bệnh tật, tò mò của tôi về cái két an toàn càng lớn hơn.

25.

Cuộc sống cấp 3 của người khác là dậy sớm, ôn bài đến khuya, học đến chảy máu cam.

Cuộc sống cấp 3 của Vương Ngọc Ngọc là ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, nỗ lực với mục tiêu ra trường.

Sáng nay ở nhà con bé đã ăn cháo hải sản, đi đến trường vẫn có thể ăn hết bánh kếp hoa quả mà Hạ Thiên mang đến. Buổi sáng ăn một đống hoa quả và hạt khô cũng không ngăn cản được việc con bé ăn sạch bento buổi trưa, thậm chí còn muốn chia nhau với Hạ Thiên và Tạ Khải mỗi người một nửa đùi gà.

Buổi chiều uống trà sữa và ăn một ít bánh ngọt thì thôi cũng đành phải chấp nhận, nhưng đến tối giờ tự học lấy cớ đi vệ sinh để vào góc cầu thang ăn lẩu tự sôi.

Tôi nhìn mà không biết nói gì, ngày tháng cứ thế trôi đi lặng lẽ, nhanh như kem ốc quế tan chảy.

Ngày 27/9 là sinh nhật của Tạ Khải, gia đình nhà họ Tạ dù giáo dục con cái nghiêm khắc, nhưng không có nghĩa là cấm đoán con cái mọi chuyện.

Nếu thực sự có quy tắc như vậy, Tạ Húc cũng không thể ngang nhiên chuyển đến ở nhà tôi.

Mở một bữa tiệc sinh nhật là điều chắc chắn rồi, người được mời là những người bạn từ nhỏ chơi với Tạ Khải. Nhà họ Vương cũng sớm nhận được thiệp mời từ nhà họ Tạ.

Sáng nay tôi đã nhìn thấy, sau tiết học đầu tiên, Tạ Khải đã rất thoải mái khi ném một mảnh giấy màu vàng vào bàn học của Hạ Thiên.

Nếu Vương Ngọc Ngọc ở đây chắc chắn con bé có thể nhận ra, đây chính là nguồn cơn của niềm hứng thú suốt đêm qua của con bé, lá thư mời tiệc sinh nhật của Tạ Khải.

26.

Sau đó, mọi chuyện tôi không rõ lắm, không hiểu sao từ khi Tạ Húc chuyển đến, tôi lại trở nên thích ngủ nhiều hơn.

Tôi thường xuyên mở mắt ra đã nửa ngày trôi qua.

Tôi cũng lười qua chỗ Vương Ngọc Ngọc nữa.

Thật không ngờ, tôi đã chết rồi mà vẫn còn cảm thấy buồn ngủ.

Chẳng bao lâu sau là sinh nhật của Tạ Khải, Vương Ngọc Ngọc đã tìm một nhà thiết kế đặt một chiếc đầm đen hở lưng, cổ đeo một viên ngọc ruby, làm cho cả người con bé trở nên mềm mại và tươi trẻ, giống như một bông hoa trà đang đượm sương.

Trong phòng khách có khoảng hai mươi người cả nam lẫn nữ, con bé nổi bật giữa đám đông, nhiều ánh mắt dán chặt vào lưng trần và đôi chán dài của Vương Ngọc Ngọc.

Có hơi tiếc là Tạ Khải không ở đây, cậu ta chỉ chăm chăm nhìn về phía cửa.

Tôi biết cậu ta đang đợi ai, Hạ Thiên vẫn chưa đến. Nghĩ về Hạ Thiên tôi cũng thực sự tò mò, không biết cô bé sẽ ăn mặc như thế nào. Trước đó, Tạ Khải đã lén lút gửi cho Hạ Thiên một bộ váy toàn thân màu xanh ngọc bích, có thể sánh ngang với bộ váy mà Vương Ngọc Ngọc đang mặc.

Thời gian cắt bánh kem đang đến gần mà Hạ Thiênvẫn chưa xuất hiện. Nhiệt độ quanh người Tạ Khải dường như đang giảm xuống, cậu ta tựa vào lưng ghế sofa, chân dài thoải mái đặt lên bàn trà, chiếc áo vest bởi vậy mà xuất hiện nếp nhăn, nhưng rõ ràng chủ nhân của bộ đồ không mấy quan tâm.

Mọi người xung quanh đã bắt đầu vui vẻ, ngay cả Vương Ngọc Ngọc cũng đã uống vài ly rượu trái cây, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trở nên rất đáng yêu. Và người không hòa nhập lại chính là nhân vật chính của bữa tiệc lần này - Tạ Khải. Tóc má của Tạ Khải chắn nửa khuôn mặt, nhưng ánh mắt sắc bén và sự bất mãn vẫn hiện rõ.

Cậu con út nhà họ Lưu vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người, sau đó đẩy chiếc bánh kem ra từ phía sau. Một nhóm người vây quanh Tạ Khải cắt bánh kem.

Sau đó là phần nhảy múa theo lệ, điệu nhảy này như một phong tục truyền thống, luôn được lưu truyền trong giới thượng lưu.

Năm tôi sáu tuổi cũng đã nhảy qua, bạn nhảy của tôi là Tạ Húc, hồi đó tôi không giỏi lắm, dưới ánh đèn thực sự đã giẫm phải chân anh ấy rất nhiều lần.

Tôi đã muốn xin lỗi anh ấy một cách chân thành, nhưng sau đó tôi nhập viện, thậm chí việc đứng dậy cũng khó khăn.

Nhưng đó là chuyện đã qua, không nhắc lại nữa, không nhắc lại nữa.

Mọi người lần lượt tìm cho mình bạn nhảy, chỉ có Tạ Khải và Vương Ngọc Ngọc là còn đơn độc trên sàn nhảy.

Dưới ánh đèn, cổ của con bé giống như một con thiên nga, viên ruby

lấp lánh, nhưng không bằng đôi mắt long lanh. Còn chàng thanh niên trong bộ vest da, đã mất đi vẻ ngây thơ và chín chắn.

Chủ nhân cần phải nhảy điệu nhảy mở màn, nhưng Tạ Khải chần chừ không đến mời Ngọc Ngọc, điều này khiến Vương Ngọc Ngọc hơi sốt ruột, liệu cậu ấy không muốn nhảy hay sao?

Vương Ngọc Ngọc do dự, đưa tay lên, phái nữ đã làm đến mức này rồi, nếu Tạ Khải không đến tiếp nhận thì thực sự là không cho con bé mặt mũi. Và trong những năm tới Vương Ngọc Ngọc sẽ trở thành trò cười của cả thành phố

Tôi đứng bên cạnh cắn răng chơ đợi.

Tạ Khải nói giọng điềm tĩnh: "Xin lỗi......" chưa kịp nói hết thì đã bị ngắt lời.