Chương 55: Trong Lòng Có Tảng Đá Lớn Đè Nặng (2)

"Sao vậy?"

"Sư phụ có cảm thấy thiếu thứ gì không?"

Tô Thanh Hàn nhìn bốn phía: "Không."

Phượng Tê Ngô nhíu mày suy nghĩ cẩn thận, một lát sau đột nhiên nghĩ ra: "Không phải vừa rồi Mộ Dung Cảnh Dật đi theo phía sau chúng ta sao? Sao bây giờ không thấy người nữa?"

Trong đám đông đông đúc cũng không còn bóng dáng của hắn.

"Có lẽ đi dạo ở chỗ khác thôi, quan tâm hắn làm gì, đi thôi."

"Cũng đúng, hắn không có ở đây nên con cảm thấy lỗ tai cũng thanh tịnh hơn nhiều." Nàng nở nụ cười ngọt ngào rồi lại vui vẻ dạo phố.

Mà một bên khác.

Mộ Dung Cảnh Dật ngồi ở trên nóc nhà, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Một người mặc áo bào màu chàm đứng bên cạnh hắn rất lâu cũng không nói một lời.

"Ta nhớ vạn năm trước kia Xi Vưu bị diệt, yêu pháp Thượng Cổ đã được Thiên Đế cất giữ." Mộ Dung Cảnh Dật đột ngột mở miệng khiến nam tử nhìn qua.

"Có gì không ổn?"

"Hôm qua ta thấy Mê Chướng trong yêu pháp Thượng Cổ."

Vẻ mặt nam tử hơi thay đổi, Mộ Dung Cảnh Dật ngước lên nhìn hắn.

Sau một lúc lâu: "Ti Mệnh, ngươi đừng giả bộ, ngồi xuống cho ông, ta nhìn ngươi đến cổ sắp gãy luôn rồi."

Mộ Dung Cảnh Dật vuốt vuốt cổ mình, nói hết sức khinh bỉ.

"À." Ti Mệnh cúi đầu nhìn hắn, vẻ mặt không thay đổi gì nhiều giống như đã quen.

"Có nhìn thấy rõ người sử dụng là người phương nào?"

Hiển nhiên Ti Mệnh cũng không bị hắn ảnh hưởng mà vẫn nghiêm chỉnh hỏi lại.

"Mặc nguyên bộ đồ đen, không thấy rõ mặt, đuổi theo mấy bước đã mất dạng, editorAnieNg, tu vi rất sâu." Hắn dừng một lát lại nói tiếp: "Hình như trên người hắn không có yêu khí."



"Ngươi nghi…" Ti Mệnh chớp mắt nhìn Mộ Dung Cảnh Dật với vẻ thắc mắc.

"Ngươi nhìn ta làm gì, ta không biết là ai.” Dứt lời còn dịch qua bên.

"Có phải là thuộc hạ của Xi Vưu không? Cá lọt lưới? Dù sao trước kia lực lượng của Xi Vưu rất mạnh." Ti Mệnh phân tích rất lý tính.

Mộ Dung Cảnh Dật chống cằm lắc đầu: "Ta cảm thấy không phải vậy, nếu như là thuộc hạ của Xi Vưu thì sẽ không làm hại Tê Ngô."

"Vậy thì là ai?"

"Ta sẽ nghĩ cách điều tra."

Ti Mệnh hỏi tiếp: "Gần đây Tô Thanh Hàn thế nào?"

"Hắn." Mộ Dung Cảnh Dật híp mắt lại: "Tu vi của hắn không đủ để gây ra uy hϊếp."

Bây giờ đúng thật là như vậy, từ sau khi cứu hắn từ yêu pháp Thượng Cổ ra thì linh khí đã bị tổn thương hơn nửa. Còn nữa, ta cũng có tư tâm, dù gì ở trên trời hai người bọn họ cũng từng là tri kỷ.

"Dù sao hắn cũng từng là Thượng Thần duy nhất nên vẫn không thể phớt lờ, ngươi nên hiểu ý của Thiên Đế." Ti Mệnh vỗ vai Mộ Dung Cảnh Dật.

"Cứ phải vậy sao?"

Ti Mệnh thở dài: "Người cũng vì sự yên ổn của tam giới."

"...”

"Ta đi về trước, có chuyện gì thì cứ tìm ta."

"Ti Mệnh."

"Hả?"

"Nếu như, ta nói nếu như, đến cuối cùng ngươi sẽ đứng ở bên nào?"

Ti Mệnh không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như thế, nhíu mày một lúc lâu mới chậm rãi nói ra: "Nếu như cứ phải đưa ra lựa chọn, d-truyen-com, ta sẽ đứng về phía tam giới, Vân Hạc, ta hi vọng ngươi sẽ không để lẫn bất cứ cảm tình nào vào, cả Tê Ngô hay Tô Thanh Hàn cũng vậy.

"Biết rồi, đi nhanh đi." Mộ Dung Cảnh Dật không nhịn được xua tay mà không nhìn Ti Mệnh.

Chỉ trong chốc lát Ti Mệnh đã biến mất.



Mình sẽ đứng bên nào ? Đây đúng là vấn đề làm người ta nhức đầu.

Tô Thanh Hàn, ngươi ngàn vạn đừng làm khó ta.

"Sư phụ, múa rối bóng vừa rồi thật đẹp, tựa như thật sự xảy ra ở trước mặt." Chóp mũi Phượng Tê Ngô hơi đỏ lên.

"Tống Tâm thật quá đáng thương, đợi nam tử kia mười tám năm lại đợi được tin nam tử kia đã sớm lập gia đình, cuối cùng Tống Tâm uất ức mà chết."

Nàng đang nói thì một người thình lình nhảy xuống trước mặt dọa Phượng Tê Ngô sợ đến không đứng vững ngã ra sau.

Thật may là Tô Thanh Hàn nhanh tay vững vàng đỡ lấy Phượng Tê Ngô kéo vào lòng mình.

"Này này này, ban ngày ban mặt, nam nữ thụ thụ bất thân." Mộ Dung Cảnh Dật vừa nói đi về phía hai người.

Phượng Tê Ngô thấy rõ người tới thì nhìn hắn với vẻ cực xem thường: "Ngươi là phi tặc sao? Có đường mà không đi."

"Phía trên không khí tốt, có muốn lên xem thử không?"

Phượng Tê Ngô lười ba hoa với hắn, nàng vòng qua hắn: "Nhanh đi về đi, đi dạo cả ngày mệt chết đi được."

Phượng Tê Ngô mới vừa đi được một nửa lại lùi về.

"Sao, nghĩ thông suốt rồi? Muốn ta đưa ngươi lên cảm nhận cảm giác?" Mộ Dung Cảnh Dật trêu chọc lại phát hiện sắc mặt thiếu nữ không đúng lắm, đôi mắt màu tím của Tô Thanh Hàn ẩn chứa sát khí.

Không đến mức vậy chứ, ta chỉ thuận miệng đùa chút thôi, có cần nghiêm túc vậy không?

"Thật đúng là oan gia ngõ hẹp." Sau lưng truyền đến tiếng thô to ngông cuồng kia.

Quay người lại thấy hai hán tử cao lớn thô kệch cầm búa sắt đi về phía bọn họ.

Tô Thanh Hàn vô thức bảo vệ Phượng Tê Ngô ở phía sau.

Nam tử có râu quai nón hung dữ nói: "Nếu hôm nay hai ngươi không làm hỏng chuyện tốt của chúng ta thì hôm nay vẫn thu hoạch tốt."

Phượng Tê Ngô phấn khích tránh sau lưng Tô Thanh Hàn: "Vốn chính là các ngươi lừa gạt trước, không trách chúng ta được."

"Hôm nay ta phải dạy dỗ các ngươi tử tế." Nam nhân để trần cánh tay không dễ nói chuyện, hắn nhấc búa sắt vọt tới.

Mộ Dung Cảnh Dật xoay người bay lên không trung đá một phát vào gáy nam nhân kia, nam nhân kia ngã lăn dưới đất trông rất khó coi, hắn kêu rên đau đớn.